Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-01-2017] Tháng 3 năm 2015, vợ chồng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mặc dù tu luyện chưa lâu, nhưng chúng tôi đã được trải nhiệm nhiều điều huyền diệu.

Cả hai vợ chồng tôi đều ngoài 60 tuổi. Bà nhà tôi bị viêm khớp dạng thấp và viêm họng nặng trong nhiều năm. Các khớp ngón tay và mắt cá chân của bà ấy bị sưng nghiêm trọng, và bà không thể nổi nâng cánh tay lên vì bị “xơ cứng khớp vai”. Tôi thì có nhiều vết thương ở chân, đầu gối, mắt cá chân và cánh tay. Chứng đau đầu kinh niên hành hạ rất nặng nề khiến tôi không thể đọc được thứ gì quá năm phút.

Chúng tôi nghe nói về lợi ích của Pháp Luân Đại Pháp từ một vài học viên khác và bắt đầu tu luyện theo lời khuyên của họ. Chứng đau đầu của tôi đã không còn và tôi có thể đọc sách hai giờ đồng hồ mà không có vấn đề gì. Bây giờ chúng tôi có thể đi những chuyến hành trình dài và thậm chí đi bộ đường dài một cách dễ dàng. Sự cải thiện sức khỏe của chúng tôi đã chứng thực huyền năng chữa bệnh của Pháp Luân Đại Pháp! Chúng tôi tín Sư tín Pháp một cách kiên định.

Ngày 28 tháng 10 năm 2016, tôi có một giấc mơ không thể quên được, trong đó tôi đã lên thuyền Pháp và tới thiên quốc. [Giờ] Tôi muốn chia sẻ giấc mơ này với các đồng tu.

Trong giấc mơ, vợ chồng tôi dường như vừa rời khỏi một chuyến tàu, nhưng ngạc nhiên thay chúng tôi nhận ra bản thân mình và vô số các đồng tu đang ở trên một thuyền Pháp khổng lồ. Đó là chiếc thuyền màu vàng đồng có thiết kế cổ điển và mỹ lệ! Mũi và đuôi thuyền uốn cong lên cao. Cờ của nó bay trong gió.

Ở giữa thuyền có một vài tầng khoang thuyền và nhiều người mặc những bộ trang phục sặc sỡ đứng cả bên trong lẫn bên ngoài. Từng nụ cười trông đều thân thiết và từ bi. Từng khuôn mặt đều ánh lên niềm vui và hy vọng. Mọi người tung hô nhưng không lớn tiếng. Đó là một bầu không khí ấm áp và yên bình. Con thuyền chuẩn bị khởi hành dưới bầu trời trong sáng dễ chịu.

Vợ chồng tôi đứng ở chỗ thấp nhất của mạn thuyền nhìn ra bờ biển, tay chúng tôi bám trên những lan can hoa lệ. Ngước nhìn lên các khoang thuyền, chúng tôi thấy hàng nghìn hàng nghìn đồng tu. Nhìn xuống phía dưới, chúng tôi thấy sóng biển và thấy được đá cuội xuyên qua làn nước trong veo.

Trên bờ biển, cách chúng tôi chỉ độ một cánh tay, những đám đông người đang bận rộn loanh quanh trong lớp sương khói mỏng. Không ai có chút thời gian để nhìn chúng tôi. Chúng tôi ngạc nhiên khi thấy tất cả mọi người, nam nữ, già trẻ, đều có sắc mặt thẫn thờ và đôi mắt vô hồn. Chuyển động của họ thì khó khăn. Họ hành xử theo ý mình mà không nói một lời nào với nhau. Chúng tôi nhìn họ với một nguyện ước nhiệt thành, nhưng họ hoàn toàn không để ý.

Mặc dù chúng tôi ở ngay cạnh họ, nó như hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Tôi đột nhiên cảm thấy xót xa trong lòng. Đó là cảm giác mà tôi sẽ không bao giờ quên, một cảm giác day dứt.

Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh và quần trắng ở khoang trên hô lên: “Những người đã lên thuyền xin hãy tương hỗ lẫn nhau và đừng để bất cứ đồng tu nào bị rớt lại phía sau. Chúng ta sắp khởi hành!” Quả đúng như vậy, tất cả đều minh bạch rằng không thể để lỡ cơ duyên này, vì chúng ta đã chờ đợi hàng nghìn năm rồi.

Trong chớp mắt, chúng tôi đã ở trong một thế giới thiên quốc. Thân thể chúng tôi nhẹ nhàng. Có một cổng trời ở giữa những đám mây trên trời. Mỗi ngọn núi giống như một vị Phật. Mỗi vị Phật lại cao như một ngọn núi. Dọc theo những con đường là những tòa nhà nguy nga màu vàng kim với những chiếc cột được trang trí bằng ngọc bích. Đình đài, hành lang bay và các khuê phòng đều lẫn trong những đám mây hồng. Gió êm dịu. Những đỉnh hương, đường xá, cây cối, ngói tường, tất cả đều là một màu vàng kim sáng chói. Ngôn ngữ con người không thể diễn tả được vẻ đẹp thần thánh này.

Chúng tôi toàn tâm bước về phía trước, thể hiện sự tôn kính đối với mỗi Phật viện mà chúng tôi đi qua. Một số Phật viện có thiết kế độc đáo. Một Phật viện có một bức tường hình xoắn ốc bao quanh nó. Sau khi đi vòng theo bức tường, chúng tôi thấy các Pháp tượng được khắc trên tường hoặc trong hốc tường. Mỗi Phật viện đều có các tăng sư hộ Pháp

Tôi tiến vào một Phật viện nơi đang tiến hành một nghi lễ. Một bục thiêng cao hơn đầu người được đặt ở giữa. Có ba Pháp tượng ngự đài sen ở trên bục này. Mặc dù không thể đến gần, tôi biết Pháp tượng ở giữa chính là Pháp tượng của Sư tôn! Nguyện ước của tôi cuối cùng đã thành sự thật. Tôi đứng lên và chắp tay hợp thập trước Pháp tượng của Sư tôn, không để tâm đến đám đông xung quanh.

Tôi nghe thấy một số tiếng khóc lớn. Một người đàn ông cao lớn, trông khỏe mạnh với khuôn mặt chữ điền rộng và mắt to, ông rơi lệ khi đối diện các Pháp tượng. Trang phục và đầu tóc ông trông giống với những binh lính bằng đất nung của đoàn Binh mã dũng trong mộ Tần Thủy Hoàng. Sau mỗi lần quỳ lạy, ông lại đập đầu vào các bức tường ở hai bên. Ông ấy liên tục quỳ lạy, rền rĩ và đứng dậy. Tôi có thể hiểu được ông. Ông đã lập thệ ước để kết đại duyên với các chư Phật và đã chịu đựng nhiều đau khổ to lớn đời này qua đời khác, năm này qua năm khác, và cuối cùng đặt được chân lên đất thánh, tìm được Phật chủ, về tới quê hương vĩnh cửu của mình.

Những lời khóc than thấu tâm can làm tôi chấn động và nghĩ: “Tại sao mình không ngộ ra Phật Pháp sớm hơn! Thời gian là hữu hạn. Hãy nhanh lên và buông bỏ tất cả chấp trước, hãy nhớ những gì chúng ta đã thệ ước, dũng mãnh tinh tấn lên và tu đắc chính quả!“

Tôi bình tâm xuống và bước tiếp. Tôi thấy một cái đạo tràng lớn ở nơi cao nhất. Ở hai bên của bục là những bảo điện Phật đường cao. Đối diện với đạo tràng là động Mạc Cao ở Đôn Hoàng. Trên đỉnh đạo tràng ba tầng là ba bức tượng Phật vàng kim (tam tôn kim Phật), Sư tôn chí cao vô thượng ngồi trên đài sen ở chính giữa với hai vị Bồ Tát ở hai bên. Đó là chân thể hiện thân uy nghi của Sư tôn! Những đám mây Thần lượn lờ xung quanh Ngài. Tiếng nhạc nổi lên, Phật quang phổ chiếu khắp nơi.

Vô số các học viên tiếp tục đến để tỏ lòng tôn kính với Sư tôn. Vợ tôi đến trước tôi. Bà ấy đứng yên với hai mắt nhắm lại và tay thì để trước ngực trong thế hợp thập. Tôi quỳ xuống bên cạnh bà ấy, tràn đầy lòng biết ơn đối với Sư tôn nhưng không nói ra được lời nào. Chúng tôi xúc động khi cuối cùng cũng gặp Sư tôn! Chúng tôi đã trực tiếp gặp được Sư tôn!

Đồng hồ báo thức đổ chuông. Lúc đó là 3 giờ 50 phút sáng, thời điểm các học viên Pháp Luân Đại Pháp phát chính niệm toàn cầu. Vợ tôi đã chuẩn bị sẵn sàng. Tôi nhanh chóng dậy và sắp xếp lại quần áo. Tâm trí tôi vẫn quẩn quanh với những gì đã thấy trong giấc mơ: thuyền Pháp khởi hành, con đường vàng kim, ngói vàng kim và Phật quốc vàng kim. Nó không phải là một thiên quốc vàng kim sao?

Một bài thơ Hồng Ngâm của Sư phụ xuất hiện trong tâm trí tôi:

Tục Thánh nhất khê gian

Tiến thoái lưỡng trùng thiên

Dục nhập lâm trung tự

Nhất bộ thượng vân yên

(Nhất Niệm, Hồng Ngâm III)

Diễn nghĩa:

Một niệm

Giữa tục và Thánh chỉ cách nhau một lằn suối nhỏ

Tiến hay thoái là khác nhau hai tầng trời

Mong vào ngôi chùa trong rừng

Một bước là lên mây khói


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/1/15/340809.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/2/3/162047.html
Đăng ngày 3-3-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share