Bài viết của Tôn Trường Thành, học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 3-1-2017] Tôi tên là Tôn Trường Thành, năm nay tôi 53 tuổi. Tôi sống ở huyện Khang Bình, thuộc tỉnh Liêu Ninh. Tháng 4 năm 2010, Pháp Luân Đại Pháp đã cứu tôi trở về từ bên bờ vực của cái chết, và tôi muốn chia sẻ câu chuyện này của mình.

Cú ngã chí mạng

Ngày 8 tháng 4 năm 2010 là một ngày gió đặc biệt lớn.

Vào thời điểm đó, tôi đang làm việc tại một nhà máy bột mì. Một vài viên ngói trên mái nhà của nhà máy chúng tôi bị lung lay vì gió. Người quản lý đã đề nghị tôi và một công nhân khác trèo lên trên mái nhà và dùng đá để chặn các viên gạch lại. Mái nhà cao khoảng 8 mét tính từ mặt đất.

Một chiếc xe tải đã nâng chúng tôi lên. Ngay sau khi chúng tôi vừa lên tới mái nhà, một cơn cuồng phong đã cuốn chúng tôi lên không trung. Người công nhân kia bị thổi bay đi hơn 30 mét trước khi rơi xuống đất và chết ngay tại chỗ. Tôi thì bị rơi xuống xe tải và sau đó rơi xuống đất.

Vào lúc đó tâm trí của tôi rất thanh tỉnh, điều trước nhất tôi nghĩ đến là: “Tôi là một học viên Đại Pháp. Sư phụ sẽ bảo hộ cho tôi.”

Sau đó, tôi bất tỉnh.

Tôi được đưa đến bệnh viện. Các bác sĩ quyết định phẫu thuật ngay cho tôi. Vợ tôi, cũng là một học viên Đại Pháp, đã đến bệnh viện ngay sau khi cô ấy nhận được hung tin. Cô ấy đã ký vào giấy tờ đồng ý phẫu thuật với chính niệm phủ nhận mọi bức hại của cựu thế lực.

Cuộc phẫu thuật đã diễn ra tốt đẹp. Bác sĩ nói với gia đình tôi rằng các cơ quan nội tạng của tôi, bao gồm dạ dày, ruột, phổi, tim, gan và lá lách bị lộn tung cả lên và đều bị hư hại. Một chân của tôi, một số xương sườn, và gò má trái của tôi đã bị gãy.

Những bộ phận nội tạng này đã được tái định vị trong quá trình phẫu thuật, nhưng tôi vẫn còn trong tình trạng nguy kịch trong 5 ngày tiếp theo.

Bác sĩ cho biết tình trạng của tôi là vô vọng và rằng khả năng phục hồi hoàn toàn là không thể. Ông ấy nói rằng, ngay cả khi tôi sống sót, tôi có thể phải sống thực vật hoặc bị rối loạn tâm thần phân liệt.

Các thành viên trong gia đình tôi, trong đó có hai anh trai của tôi, đã vô cùng tuyệt vọng, nhưng vợ tôi tin chắc rằng sinh mạng của tôi là do Sư phụ quyết định. Cô ấy không sợ gì cả.

Phục hồi

Trước sự ngạc nhiên của bác sĩ, tình trạng của tôi bắt đầu tiến triển tốt hơn trong những ngày tiếp theo mặc dù tôi vẫn bị hôn mê. Các bác sĩ không tiến hành phẫu thuật chiếc chân trái bị gãy của tôi, nhưng họ đã dùng phương pháp kéo giãn để điều trị.

Tôi tỉnh dậy sau 7 ngày, nhưng đầu óc tôi trống rỗng và tôi cảm thấy như mình bị mất trí nhớ.

Vợ tôi đọc Hồng Ngâm cho tôi nghe, và tôi lặp đi lặp lại theo lời cô ấy. Tôi dần dần lấy lại trí nhớ và có thể tự nâng chiếc chân bị gãy lên. Các anh trai của tôi và bác sĩ đã không thể tin vào điều đó; tất cả họ đều ngạc nhiên trước huyền năng của Đại Pháp.

Vì tôi không tu luyện tốt, thuốc gây mê đã không có tác dụng với tôi khi họ tiến hành phẫu thuật chân trái của tôi, bất chấp sự nỗ lực hết mức của bác sĩ gây mê. Tôi đã vô cùng đau đớn và thầm đọc thơ của Sư phụ để giúp tôi vượt qua được nỗi đau đó.

Tôi cũng nói với bác sĩ về sự vĩ đại của Đại Pháp và sự thật về cuộc bức hại Pháp Luân Công. Ông ấy nói: “Pháp Luân Đại Pháp thật là tốt. Người công nhân kia đã chết ngay tại chỗ nhưng anh thì sống sót. Quả là kỳ diệu.”

Bốn tháng sau, tôi được ra viện. Bác sĩ nói với tôi rằng, với một người bình thường thì phải mất 6 tháng mới ngồi dậy được, và để có thể đi bộ được thì chắc chắn phải mất tới vài năm.

Mùa thu năm 2010, tôi đã có thể giúp đỡ vợ mình thu hoạch vụ mùa và tự lái xe máy.

Bước vào tu luyện

Tôi đã từng nghiện rượu nặng và bị mắc một căn bệnh lạ. Mắt tôi đau nhói và ánh sáng khiến mắt tôi chảy nước mắt. Các bác sĩ không bao giờ có thể tìm ra lý do tại sao. Tôi phải nằm trên giường và đeo kính mát từ tháng sáu đến tháng mười hàng năm.

Vợ tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào tháng 3 năm 2003. Một ngày vào tháng 8 năm 2003, tôi nằm trên giường nghe nhạc luyện công trong khi cô ấy luyện bài “Pháp Luân Trang Pháp”. Cô ấy nói với tôi: “Anh thử luyện Pháp Luân Công nhé, trông anh khổ sở quá!”

Tôi liền đứng lên luyện bài “Pháp Luân Trang Pháp”. Ngay lập tức tôi cảm thấy đôi mắt của mình không còn bị đau và cái đầu của tôi thì nhẹ bẫng. Tôi đã rất vui mừng và nói với vợ tôi rằng tôi cũng muốn tu luyện Đại Pháp.

Tuy nhiên, chị gái và anh trai tôi đã ngăn cản tôi tu luyện. Họ sợ rằng con của chúng tôi sẽ không được học đại học vì đây là một trong những cách mà Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) dùng để bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp và con cái của họ. Nhưng tôi đã hạ quyết tâm rằng tôi sẽ kiên trì tu luyện bởi vì Đại Pháp đã chữa lành bệnh cho tôi.

Trở thành đệ tử Đại Pháp là một niềm vinh hạnh lớn lao đối với tôi. Đại Pháp đã cứu tôi một lần nữa và đưa tôi trở về từ cõi chết. Tôi viết bài chia sẻ này là để cho mọi người biết Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời như thế nào, và tôi hy vọng rằng mọi người sẽ biết những gì ĐCSTQ tuyên truyền về Pháp Luân Đại Pháp là hoàn toàn dối trá.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/1/3/340350.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/1/14/161133.html
Đăng ngày 7-3-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share