Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Vân Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-11-2016] Tên tôi là Ngô Kim An, năm nay tôi 46 tuổi. Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 2000, tôi hoàn toàn là một người bỏ đi. Người ta có thể dùng các từ “vô dụng”, “rượu chè”, hay “cờ bạc” để mô tả con người của tôi. Chính là nhờ có những lời giảng của Pháp Luân Công, về Chân-Thiện-Nhẫn mà tôi mới có thể thay đổi thành một con người chu đáo, một nhân viên chăm chỉ, một người tốt, biết quan tâm chăm sóc cho người khác.

Tôi lớn lên trong một gia đình bất bình thường. Người chồng đầu tiên của mẹ tôi đã rời bỏ bà cùng đứa con trai của họ. Sau đó, bà đã kết hôn với cha tôi, và đã sinh ra tôi cùng với bốn anh chị em khác. Cha và các anh em của tôi đều nghiện rượu và đánh cờ bạc.

Những năm 1980, người anh cùng mẹ khác cha của tôi đã nhận được một khoản tiền rất lớn từ cha anh ấy. Anh sau đó còn ép buộc mẹ của chúng tôi phải ly hôn với cha tôi để đòi quyền được chăm sóc bà. Tuy nhiên, vài năm sau đó, anh ta đã bỏ rơi bà. Bà đã trở thành người vô gia cư và phải vật lộn để kiếm sống suốt thời gian dài.

Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã đón bà về phụng dưỡng, và đã chăm nom cho bà từ đó tới nay. Giờ đây bà đã ngoài 80 tuổi. Một trong số những người anh em của tôi có vấn đề về thần kinh. Không ai muốn chăm sóc cho anh ấy cả, vì thế tôi cũng đã đảm nhận luôn việc đó.

Tôi là người nóng tính và thích bạo lực, nhưng Pháp Luân Công đã làm thay đổi con người tôi hoàn toàn. Đây là một ví dụ. Năm ngoái, con bò của tôi đi sang trang trại của một người hàng xóm và đã phá hỏng vài thứ, vì thế người hàng xóm này đã dùng dao chém nó. Thông thường tôi sẽ đáp trả lại, nhưng thay vì đáp trả, tôi đã chịu khoản phí chữa trị cho chú bò và bỏ qua chuyện đó.

Vì chế độ Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại Pháp Luân Công, nên cảnh sát địa phương đã đến nhà tôi để quấy nhiễu tôi. Họ nói: “Anh vốn chẳng giàu có gì, nếu anh từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công, chúng tôi sẽ hỗ trợ tài chính cho anh.” Tôi nói với họ: “Nếu không nhờ tu luyện Pháp Luân Công, thì giờ tôi đã đập phá tan tành rồi. Các anh thử hỏi cả cái làng này xem – tôi là một tên lưu manh và tất cả mọi người đều sợ tôi. Nhưng giờ đây, tôi luôn nghĩ đến người khác trước. Các anh không cần phải lo cho tình hình tài chính của tôi đâu. Là một học viên Pháp Luân Công, tôi không cần sự giúp đỡ của các anh. Tất cả những gì tôi muốn là một môi trường yên bình để tôi có thể thực hành tín ngưỡng của mình.”

Năm 2003, tôi đã bị bắt và đưa tới trung tâm tẩy não. Có đến bảy lính canh đứng xung quanh tôi để cố ép tôi từ bỏ đức tin của mình. Một người nói: “Thoát khỏi nó đi! Hãy từ bỏ con đường sai trái đó và phục hồi nhân phẩm lại đi!” Tôi nói với cô ta: “Trước đây tôi thường chơi cờ bạc, uống rượu và đánh nhau hàng ngày. Pháp Luân Công đã dạy tôi trở thành một người tốt tuân theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Lựa chọn Pháp Luân Công chính là đã từ bỏ con đường sai trái và phục hồi nhân phẩm rồi. Giờ các anh chị muốn tôi từ bỏ con đường đúng đắn này để quay trở về với tình trạng đáng hổ thẹn đó sao?” Họ đã không nói được lời nào cả.

Người trưởng nhóm đó đã đưa tôi đến một căn phòng khác và nói: “Pháp Luân Công là xấu. Nó chống lại ĐCSTQ.” Tôi đáp lại: “Pháp Luân Công dạy tôi làm người tốt, và tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Có chữ nào trong ba chữ này xấu không? Anh nói cho tôi đi? Ngược lại, anh có biết lịch sử tàn ác của ĐCSTQ không? Nó đã mang bao nhiêu thảm họa đến cho người Trung Quốc rồi? Đảng này mới chính là tà giáo.” Anh ta đã nổi giận và đấm vào ngực của tôi.

Tháng 8 năm 2013, tôi cùng một số học viên đã bị bắt khi đi phân phát tài liệu về Pháp Luân Công. Trong phòng thẩm vấn, một cảnh sát đã hỏi tôi rằng tại sao tôi lại làm vậy. Tôi nói: “Tôi muốn mọi người biết Pháp Luân Công thực sự là gì, và anh cũng nên biết.” Anh ta đã đấm vào mắt tôi khiến nó chảy máu.

Buổi sáng hôm sau, tôi bị đưa đến một đồn cảnh sát khác. Một cảnh sát nói: “Sư phụ của anh dạy những điều thực sự hợp lý. Tôi đã đọc các cuốn sách của Pháp Luân Công rồi. Các bài giảng rất hay. Nhưng anh biết đấy, ĐCSTQ đang kiểm soát quốc gia này. Chúng tôi không có sự lựa chọn mà chỉ có tuân theo mệnh lệnh của họ mà thôi.” Họ đã gửi tôi đến trại tạm giam, và tôi đã bị giam ở đó đến một tháng.

Trong trại tạm giam, tôi đã cố nói cho cảnh sát biết sự tốt đẹp của Pháp Luân Công, và khuyên họ không nên ngược đãi hay tra tấn các học viên Pháp Luân Công. Hầu hết họ đều đã đồng ý. Trong buồng giam, tôi đã nói chuyện với các tù nhân, nói cho họ biết về những lời dạy của Pháp Luân Công. Có ít nhất hơn mười người đã đồng tình và thể hiện sự ủng hộ của mình đối với Pháp Luân Công.

Sau khi được thả ra, cảnh sát địa phương đã đến nhà tôi, họ bảo tôi viết “hối quá thư”. Họ nói: “Anh chỉ nói thôi, và chúng tôi sẽ viết.” Sau đó tôi đã nói một cách chậm rãi: “Thời trẻ tôi là một kẻ lưu manh. Tôi là đồ vô dụng và hàng ngày hay đánh lộn với mọi người. Giờ đây tôi đã tu luyện Pháp Luân Công, và tuân theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi làm việc ở trang trại để kiếm sống nuôi bản thân, cũng như mẹ và anh trai tôi. ĐCSTQ đã giam giữ và tra tấn tôi vì đức tin của tôi.”

Họ đã bị sốc, và nói: “Được rồi, được rồi. Dừng lại.” Họ đã đi và không bao giờ quay trở lại nữa.

Tôi không hoài nghi gì khi nói rằng nếu không có Pháp Luân Công, tôi đã lãng phí cuộc đời mình ở một nơi nào đó rồi. Tôi muốn gửi lời cảm tạ chân thành và sâu sắc với Pháp Luân Công và Sư phụ Lý Hồng Chí vì đã ban cho tôi một cuộc đời mới.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/16/337130.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/11/17/159978.html

Đăng ngày 28-2-2017. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share