Bài viết của Tâm Minh, học viên tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[Minh Huệ 4-2-2017] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1997. Trước đó, tôi vô cùng đau khổ vì bị hành hạ bởi hàng chục loại bệnh khác nhau. Tôi gầy gò và xanh rớt.
Sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi rất trân quý quyển sách Chuyển Pháp Luân. Nước mắt lăn dài trên má mỗi lúc tôi đọc sách khi có thời gian. Tất cả các bệnh tật của tôi biến mất trong vòng 1 tuần sau khi đắc Pháp.
Cho dù có bận rộn đến đâu, mỗi sáng tôi đều luyện công. Tôi cũng học ít nhất ba bài giảng mỗi ngày. Bây giờ tôi 59 tuổi, nhưng gương mặt tôi sáng sủa hồng hào và tôi chỉ có một ít nếp nhăn. Nhiều người nói rằng trông tôi giống 30 tuổi.
Ghi nhớ những lời dạy của Sư phụ
Giang Trạch Dân, cựu Tổng bí thư Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), đã bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Tôi giữ vững ý niệm kiên định tu luyện đến cùng và không ai có thể bức hại tôi.
Thời gian đó tôi vẫn còn đi làm. Tôi đi xe bus đến cơ quan khoảng 1 giờ mỗi ngày, và tôi đọc Chuyển Pháp Luân ngay khi vừa lên xe bus. Tôi đọc một bài giảng trên đường đến cơ quan và một bài giảng trên đường về nhà. Xe bus thì luôn đông người, và đôi khi người ta hỏi tôi đang đọc sách gì. Tôi nói đó là sách Chuyển Pháp Luân và cho họ biết sự thực về Đại Pháp và tôi đã thụ ích từ Đại Pháp như thế nào. Tôi vẫn đọc sách trên xe bus vào lúc cuộc bức hại tàn khốc nhất.
Tôi đã đến Bắc Kinh và Thiên An Môn trong những chuyến công tác vào năm 2003 và 2004. Tôi đọc Chuyển Pháp Luân trên xe lửa, trên máy bay hoặc trên ô tô. Tôi luôn ghi nhớ lời Sư phụ giảng:
“Đại Pháp bất ly thân,
(Uy Đức- Hồng Ngâm)
Năm 1999, tôi ra ngoài luyện công với mọi người và bị bắt. Tôi bị tạm giam 5 ngày. Tôi đã khâu một ngăn túi ở mặt trong chiếc áo ấm để đựng 1 quyển Chuyển Pháp Luân khổ nhỏ, và khi bị bắt tôi đang mặc chiếc áo ấy. Vì có sách bên mình nên tôi đã có thể đọc sách mọi lúc ở trong trại tạm giam. Ban ngày tôi đọc sách và luyện công vào mỗi đêm trong suốt 5 ngày bị giam giữ.
Một ngày tôi bị đưa đến phòng thẩm vấn. Đằng sau tôi là hàng loạt các dụng cụ tra tấn. Một viên cảnh sát quát tôi và yêu cầu tôi cởi áo khoác. Thoạt đầu, tôi sợ họ có thể tìm được quyển sách. Suy nghĩ lại, tôi biết rằng mình sẽ bình yên với sự bảo hộ của Sư phụ.
Tôi cởi áo khoác, gấp nó lại tự nhiên và treo nó lên phía sau ghế. Tôi mỉm cười ngồi xuống. Lính canh đang cầm một thắt lưng bản to trong tay. Anh ta đùa giỡn, vung vẩy nó, và quan sát biểu hiện của tôi. Tôi không sợ và vẫn mỉm cười. Tôi cảm thấy rằng tôi vững như bàn thạch thì không ai có thể lay chuyển được. Tôi nói với họ sự thực về Pháp Luân Đại Pháp và việc tôi đã thụ ích về thể chất và tinh thần như thế nào. Đã không có một ai đụng đến tôi.
Trong suốt 5 ngày, những lính canh khác nhau đã cố thuyết phục tôi viết cái gọi là “tuyên bố chuyển hóa” để từ bỏ niềm tin của mình. Họ còn đe dọa rằng sẽ không trả tự do cho tôi nếu tôi không viết. Mỗi lần như vậy, tôi đều nói sự thực về Đại Pháp cho họ nghe và bảo rằng tôi vẫn sẽ tiếp tục tu luyện. Cuối cùng, họ cũng từ bỏ ý định và trả tự do cho tôi. Khi họ thả tôi ra, họ nói: “Nếu như nó tốt, chị hãy tập luyện ở nhà!”
Giảng chân tướng
Sư phụ yêu cầu chúng ta giảng chân tướng cứu chúng sinh, nên tôi đã đặt việc giảng chân tướng là một phần cuộc sống của mình. Tôi nói sự thật với mọi người mà tôi gặp.
Tôi sửa chữa ba căn hộ, hai căn là sở hữu của tôi và một căn là của em trai tôi. Tôi trông coi mọi thứ, từ việc mua vật tư đến việc thi công. Khi làm việc, tôi giảng chân tướng cho mọi người tôi gặp. Tôi đã tự mình mang tất cả vật tư, cát, bê tông… từ dưới đất lên tầng năm. Đôi lúc tôi vác những bao nặng 35 – 40kg. Đôi lúc tôi phải làm một mạch mà không nghỉ ngơi chút nào. Lúc nào chân tôi cảm thấy yếu, tôi lại nhẩm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Rồi sau đó tôi lại có thể lên cầu thang dễ dàng.
Thỉnh thoảng em trai tôi đến giúp. Cậu ấy rất khó nhọc mang các bao vật liệu lên cầu thang. Những người hàng xóm cười cậu ấy và nói rằng cậu yếu ớt hơn tôi, vốn là một phụ nữ bé nhỏ. Em trai tôi nói: “Chị của tôi không phải người thường đâu!” Tôi nhân cơ hội này nói với mọi người sự thật về Pháp Luân Đại Pháp và giúp mọi người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Một lần nọ, khi chúng tôi mang cát lên, em trai tôi không may đã làm mắt phải tôi bị thương bằng cái bay. Cú va chạm rất mạnh và tôi gần như ngã khuỵu xuống. Ngay lập tức tôi nói: Pháp Luân Đại Pháp Hảo! Tôi đứng thẳng dậy sau hai lần nói câu ấy. Em trai tôi thấy nhãn cầu của tôi trồi ra ngoài, và người công nhân lợp ngói bảo chúng tôi gọi xe cấp cứu.
Tôi ấn tay lên mắt và bảo rằng tôi vẫn ổn. Tôi tiếp tục vác các bao cát lên lầu như thể không có gì xảy ra. Mắt tôi lại ổn ngay sau đó và chỉ hơi bầm. Người công nhân đã không tin những gì tôi nói trước lúc tai nạn xảy ra. Sau khi chứng kiến sự việc, anh ấy đã thoái Đảng.
Một lần nọ, tôi giảng chân tướng cùng với một học viên khác tại một chợ quê. Học viên kia giảng chân tướng cho một người đàn ông lái xe mô tô. Người đàn ông nọ chửi rủa và nói: “ĐCSTQ chu cấp cho bà đồ ăn, sao mà bà có thể chống lại nó chứ?” Ông ta cứ đi theo người học viên kia từ chỗ này đến chỗ khác trong chợ. Trong tâm tôi đã cầu xin Sư phụ cứu người đàn ông ấy.
Tôi đến gần ông ta và nói, “Này anh, ĐCSTQ có trả tiền cho anh nếu anh không làm việc không? ĐCSTQ không vận hành nhà máy, không làm nông, cũng không nghiên cứu khoa học. ĐCSTQ lấy tiền ở đâu cho chính nó? Nó đang dùng tiền của anh để nuôi mình thôi.”
Ông ấy đồng ý. Tôi nhân cơ hội này giảng chân tướng cho ông ta về Đại Pháp. Ông ấy đã thoái Đảng.
Tống khứ các chấp trước
Lần nọ, con trai tôi ký bảo lãnh cho bạn mượn hơn 100.000 Tệ. Cuối cùng, người bạn ấy đã bỏ đi mà không trả lại tiền cho cháu. Người cho vay nói rằng con trai tôi phải trả các khoản nợ phát sinh mà cháu đã bảo lãnh.
Thoạt đầu, tôi nghĩ rằng điều này rất không công bằng với con trai tôi. Sau khi đọc Pháp, tôi hiểu rằng mọi việc đều có nguyên nhân; có mất và được. Do đó tôi đã phải giật gấu vá vai để trả khoản tiền đó cho con trai.
Người bạn của con trai tôi quay về nhưng từ chối trả lại tiền cho con tôi. Sau đó, người bạn đó đi sang Hoa Kỳ. Tổng cộng, người bạn đó đã trả lại cho con tôi 10.000 Tệ. Thông qua sự mất mát này, tôi đã hành xử theo tiêu chuẩn của một học viên và từ bỏ chấp trước vào lợi.
Người anh chồng tôi không có chỗ ở sau khi ly hôn. Chúng tôi để anh ấy sống trong 1 căn hộ của chúng tôi. Năm đầu tiên, anh ấy trả chúng tôi 300 Tệ thuê nhà, nhưng rồi trong 10 năm sau đó anh ấy không hề trả đồng nào. Anh ấy thậm chí còn cho thuê lại căn hộ ấy và giữ lấy tiền thuê cho riêng mình.
Khi con trai chúng tôi chuẩn bị kết hôn, chúng tôi đề nghị anh ấy dọn ra khỏi căn hộ của chúng tôi. Anh ấy đã không rời đi mãi cho đến khi chúng tôi trả cho anh ấy 18.000 Tệ một năm sau đó. Tôi vẫn cư xử theo các Pháp lý và tu bỏ các chấp trước về lợi ích vật chất, cho dù quá trình đó cực kỳ thống khổ.
Một lần nọ, tôi chuẩn bị một số tài liệu giảng chân tướng với một học viên khác. Chúng tôi xếp lại và nhét chúng vào trong một quyển tạp chí. Người học viên kia nói rằng tôi gấp không chuẩn. Tôi cảm thấy bất công. Cơn giận nổi lên, tôi bảo cô ấy hãy tự làm một mình. Cô ấy làm thành một mớ hỗn độn và còn trách tôi không đưa đủ số lượng. Rồi tôi cũng tìm thấy vài tờ rơi còn thiếu cho cô ấy, và cô ấy nói rằng tôi đã không kiên nhẫn.
Tôi bắt đầu hướng nội, và thấy rằng tại sao lần này mọi việc lại rối tung lên. Tôi tìm ra chấp trước vào danh tiếng. Tôi phản kháng lại việc bị chỉ trích, ngoan cố và xem thường học viên khác. Tôi phát chính niệm để loại bỏ các chủng nhân tâm này. Mọi thứ trở lại êm đẹp sau đó.
Tôi biết mình vẫn còn nhiều chấp trước. Tôi sẽ học Pháp nhiều hơn và cứu nhiều người hơn. Tôi sẽ tu bỏ mọi chấp trước và theo Sư phụ trở về nhà vào giai đoạn cuối cùng này của Chính Pháp.
Bản tiếng Hán https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/21/337790.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/2/4/162056.html
Đăng ngày 23-2- 2017. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lại để sát hơn với nguyên tác