Bài viết của Liên Đình, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-11-2016] Năm 1996, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nhiều năm qua, dù mưa hay nắng, tôi và nhiều học viên khác vẫn duy trì nhóm học Pháp tập thể của địa phương vào các buổi sáng và giảng chân tướng vào các buổi chiều. Chúng tôi đã thực hiện các cuộc điện thoại giảng chân tướng cho mọi người về Đại Pháp, phân phát tài liệu và dán áp phích về Đại Pháp.

Cứu người trong khi bị bức hại

Ngày 10 tháng 11 năm 2015, cảnh sát địa phương đã bắt tôi vì khởi kiện Giang Trạch Dân, cựu Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), người chịu trách nhiệm cho việc phát động cuộc đàn áp tàn bạo đối với các học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Trong quá trình thẩm vấn tại đồn cảnh sát, thẩm tra viên đã hỏi tôi vì sao lại khởi kiện Giang. Tôi đã trả lời: “Cuộc bức hại Pháp Luân Công suốt 16 năm qua mà Giang phát động đã khiến biết bao người chết, cũng như làm tan vỡ và ly tán biết bao gia đình.

“Kiện Giang cũng sẽ đem lại lợi ích cho anh. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp không hề có ác cảm với anh vì anh cũng chính là một nạn nhân của cuộc đàn áp này. Anh làm việc cho cơ quan thực thi pháp luật của ĐCSTQ. Chúng tôi muốn chấm dứt cuộc bức hại này, đồng thời cũng mong anh ngừng tham gia vào tội ác đó.”

Người cảnh sát đó đã tìm cách ép tôi ký bản tuyên bố từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói: “Chừng nào còn sống thì tôi còn tu luyện. Đại Pháp đã ban cho tôi cơ thể khỏe mạnh và một cuộc đời mới. Sao tôi có thể làm trái với lương tâm của mình, phản bội Đại Pháp và Sư Phụ?”

Sau đó, tôi được thông báo sẽ bị giam giữ 15 ngày. Tôi từ chối hợp tác hay ký biên bản giam giữ, vì dù sao thì tôi không hề vi phạm pháp luật. Trước khi giam giữ, cảnh sát đã lái xe đưa tôi đến bệnh viện để kiểm tra y tế. Trên đường đến bệnh viện, tôi đã nói chuyện với người cảnh sát này và đã thuyết phục thành công được bốn người họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tại bệnh viện, tôi cũng thuyết phục được một số bác sỹ sử dụng tên bí danh để thoái Đảng.

Tại trại giam, tôi và chín học viên Pháp Luân Công bị bắt vẫn duy trì luyện công tập thể hàng ngày, học thuộc Pháp, phát chính niệm và giảng chân tướng cho mọi người.

Một đêm, trại giam này phải tiếp nhận hơn 50 đối tượng đánh bạc bị bắt. Trong số đó, có 17 người là phụ nữ, họ được xếp vào chung phòng giam với nhóm học viên chúng tôi. Đêm hôm đó, họ đến muộn nên không được cho ăn uống hay chăn gối để ngủ. Họ bắt đầu khóc và chửi thề, khuấy động không khí trong phòng giam.

Các học viên đã đưa đồ ăn mà gia đình và bạn bè gửi tới trại giam cho những phụ nữ này, như trứng luộc và xúc xích. Để chống chọi với cái lạnh giá vào ban đêm, mười học viên chúng tôi đã đắp chung một chiếc chăn đơn, rồi đưa chín cái chăn còn lại cho những người phụ nữ này.

Những phụ nữ này rất cảm động trước sự hào phóng của chúng tôi. Chúng tôi đã nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc đàn áp Pháp Luân Công, tất cả 17 người họ đều rất vui vẻ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Kiên định trước sức ép của gia đình

Đến ngày giam giữ thứ bảy, con trai tôi đang làm việc tại ngoại ô thành phố, sau khi biết tin về tôi, đã lái xe 4 tiếng đồng hồ tới thăm tôi. Con trai tôi ủng hộ việc tôi tu luyện Đại Pháp, nhưng cậu ấy không đồng ý với việc tôi kiện Giang Trạch Dân.

Tôi đã nhắc lại cho con về tình trạng sức khỏe của tôi trước khi tu luyện: “Mẹ đã từng bị bệnh tim rất nặng và nhiều chứng bệnh khác. Đại Pháp đã ban cho mẹ một cuộc đời thứ hai. Giang phải chịu trách nhiệm đối với cuộc đàn áp Pháp Luân Công và các học viên. Vì sao mẹ lại không nỗ lực để đưa ông ta ra công lý?”

Con tôi nói: “Mẹ không còn là người mẹ con từng biết trước đây nữa, mẹ đã quá bận rộn với Pháp Luân Công. Mẹ có hiểu được cảm giác của con khi mẹ mình bị bắt và giam cầm không?” Tôi nói với con trai rằng sự đau khổ này của con cũng chính là do Giang Trạch Dân và ĐCSTQ gây ra.

Cậu ấy nói “Con biết con không cãi lý được với mẹ. Con sẽ từ bỏ tất cả mọi thứ con đang có – công việc, ô tô, kế hoạch mua nhà và cưới vợ – để con có thể ở nhà trông chừng mẹ từng phút và trông chừng để mẹ sẽ không làm điều gì ngốc nghếch.”

Tôi đã nói: “Ngay cả Giang và cuộc đàn áp của ông ta cũng không lay chuyển được mẹ. Sao con có thể hy vọng làm được điều này?”

Câu nói này đã khiến con trai tôi rất giận. “Như vậy là giờ đây mẹ không còn quan tâm tới con nữa. Con ước mình bị tai nạn ô tô chết ngay bây giờ để mẹ có thể làm bất cứ điều gì mẹ muốn mà không bị con can thiệp.”

Tôi nói: “Không ai quản được việc sống chết. Đây đều là số phận của mỗi người.”

Sư phụ giảng:

“……một ‘bất động’ có thể [ức] chế vạn động!”
(Giảng Pháp tại Pháp hội Canada 2005)

Tôi biết rằng tôi đã không bị động tâm trước tình thân quyến, mặc dù cựu thế lực rất mong muốn điều đó xảy ra. Trong tâm tôi thầm nói với cựu thế lực rằng: “Ta có niềm tin vững chắc vào Sư phụ và Đại Pháp. Không một ai có thể ngăn cản con đường trở về nhà của ta.”

Đến hết ngày giam giữ thứ 15, con trai và con gái tôi cùng đến đón tôi về nhà. Con gái tôi đã nói: “Mẹ, làm ơn đừng làm con và anh trai con lo lắng về mẹ nữa. Chúng ta không thể tiếp tục như thế nữa.Con biết rằng Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ rất tốt, nhưng chúng con cũng biết rằng mẹ tu luyện chưa được tốt.”

Con trai tôi nói: “Mẹ đừng nghĩ con sẽ nghe điện thoại mẹ gọi nữa. Hơn nữa, con cũng không về nhà dịp Tết này đâu.” Nói rồi cả hai đứa đều bỏ đi.

Hướng nội tìm

Tôi biết rằng không ai có thể lay động ý chí kiên định tu luyện Đại Pháp của tôi, nhưng tôi không giữ được sự bình thản sau khi các con tôi bỏ đi. Tôi nghĩ rằng sau lần bị bắt giam này thì thử thách này sẽ qua, và cũng không muốn có thêm khảo nghiệm nào nữa.

Ngày hôm sau, tôi đi tới nhóm học Pháp chung. Một học viên đã nói với tôi rằng: “Chị nên hướng nội tìm xem còn sơ hở nào không, bởi vì chị là học viên duy nhất bị bắt trong khu vực chúng ta vì đệ đơn khởi kiện Giang. Thật đáng hổ thẹn làm sao!”

Nếu một người thường nói với tôi như thế, tôi sẽ không ngần ngại đưa ra câu trả lời tốt nhất để giảng chân tướng. Nhưng khi đồng tu nói vậy, tôi thấy bàng hoàng và trái tim như rỉ máu.

Trên đường trở về nhà, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Trước khi bị bắt và giam cầm, đồng tu nào cũng đều rất ủng hộ và khen ngợi chính niệm của tôi. Bất cứ khi nào họ gặp vấn đề, tôi luôn cố gắng giúp họ hết mình. Đặc biệt là đối với việc kiện Giang, khi một số đồng tu lo lắng về việc làm thế nào để có thể viết được đơn khởi kiện hợp lệ, tôi đã thức trắng nhiều đêm để hỗ trợ họ.

Người đồng tu vừa nhiếc móc tôi này trước đây chưa từng tham gia bất kỳ hạng mục nào của Đại Pháp cho tới khi tham gia khởi kiện Giang. Tôi cũng đã giúp đỡ cô ấy trong quá trình thực hiện. Tôi cảm thấy rất bất công.

Ngay sau đó, tôi bắt đầu gặp vấn đề về sức khỏe. Tôi cảm thấy tay chân mình rất yếu và phải hết sức cố gắng mới có thể đi bộ đến nhóm học Pháp địa phương. Tôi cảm thấy rất hoang mang: Vì sao lại có quá nhiều khổ nạn xảy đến như vậy?

Sư phụ giảng:

“Bất kể chư vị nhận phải ma nạn lớn đến mấy, thống khổ lớn đến đâu, thì đều là việc tốt; vì chư vị tu luyện rồi mới xuất hiện [nó]. Trong ma nạn có thể thanh trừ nghiệp lực, trong ma nạn có thể trừ bỏ nhân tâm, trong ma nạn có thể khiến chư vị đề cao lên.”
(Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2008)

Sư phụ cũng giảng rằng:

“Là người tu luyện, ‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo”
(Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009)

Con tôi bảo tôi tu luyện chưa được tốt và một đồng tu cũng nói tôi vẫn còn nhiều sơ hở, vì vậy mà tôi đã quyết định hướng nội tìm. Qua nhiều năm, văn hóa của ĐCSTQ đã ảnh hưởng sâu sắc đến tôi, bao gồm cả nhiều thói hư tật xấu như – bảo thủ, kiêu ngạo, nóng tính, ưa nịnh, lớn tiếng, ngắt lời học viên khác khi họ đang nói, đánh giá thấp các học viên khác khi nghĩ rằng họ không tu luyện tinh tấn.

Tôi đã cao giọng trách mắng các học viên khác bất cứ khi nào tôi không đồng ý với quan điểm hay hành động của họ. Chẳng bao lâu họ đã không dám nêu ra ý kiến khác và giữa các học viên chúng tôi xuất hiện gián cách trong giao tiếp.

Tuy nhiên, tôi vẫn nghĩ rằng mình tu luyện tốt và thậm chí còn trở nên tự mãn khi người khác khen ngợi mình. Tôi nhận ra rằng cựu thế lực đã lợi dụng tác động của văn hóa Đảng đối với tôi để kéo tôi xuống và đẩy tôi vào con đường nguy hiểm.

Vào buổi học Pháp nhóm tiếp theo, tôi đã chia sẻ những thể ngộ của mình và phơi bày tất cả chấp trước của mình mà tôi nhận thấy, với hy vọng rằng việc này sẽ giúp loại bỏ chúng. Tôi đã khóc và nói với các đồng tu rằng: “Tôi đã sai và làm các đồng tu phải buồn. Tôi đã rất kiêu ngạo và làm tổn thương các bạn. Tôi muốn cảm ơn tới những người đã chỉ ra những khiếm khuyết của tôi và giúp đỡ tôi.“

Nhiều đồng tu đã tỏ ra rất vui mừng khi nghe những chia sẻ của tôi. Một vài đồng tu nói: “Đây chính là những điều mà một người tu luyện chân chính cần phải làm.” Sau khi tôi thực sự hướng nội tìm chấp trước, tôi có thể cảm nhận được sự vui vẻ thoải mái giữa mình với các đồng tu.

Sau đó, bất cứ khi nào xảy ra xung đột với đồng tu khác, tôi luôn học thuộc Pháp và đối xử từ bi với họ.

“Như ngộ cường biện vật tranh ngôn

Hướng nội trảo nhân thị tu luyện

Việt tưởng giải thích tâm việt trọng

Thản đãng vô chấp xuất minh kiến” (Thiểu biện, Hồng Ngâm III)

Diễn nghĩa:

“Nếu gặp phải biện giải mạnh mẽ thì đừng tranh lời

Hướng nội tìm nguyên nhân, ấy là tu luyện

Càng muốn giải thích thì tâm càng nặng

Mà lòng khoáng đãng không chấp thì lại nảy ý kiến sáng suốt”

Các học viên nói với tôi rằng, tôi đã trở thành một người hoàn toàn khác. Tôi nói: “Con người cũ của tôi là thuộc về quá khứ. Còn con người mới bây giờ của tôi thì mang theo một tiêu chuẩn mới, tiêu chuẩn mà vũ trụ mới cần phải có. Đó chính là Sư phụ và Đại Pháp đã cải biến tôi. Đó chính là hướng nội tìm đã cải biến tôi.”

Mối quan hệ giữa tôi và các con cũng đã trở lại bình thường. Chúng tôi thường xuyên liên lạc và các con tôi đã trở về nhà đoàn tụ giống như trước đây. Chúng cũng ủng hộ tôi và việc tu luyện của tôi như lúc trước.

Đệ tử Đại Pháp đảm bảo được việc tu luyện hàng ngày là điều tất yếu, giảng chân tướng và cứu người là sứ mệnh của đệ tử Đại Pháp. Trên con đường tiến đến viên mãn, thiếu đi một trong hai [việc] đều không thể được.
(Lời nhắc nhở)

Nhiều năm qua, tôi và các đồng tu đã đúc rút ra bài học giáo huấn này để đi tốt trên con đường tiến về viên mãn. Ngoài việc tu luyện tốt bản thân, tôi sẽ phối hợp tốt với các học viên khác, làm tốt ba việc, hoàn thành sứ mệnh thiêng liêng của một đệ tử Đại Pháp.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/19/337759.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/12/3/160193.html

Đăng ngày 1-3-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share