Bài của Guihang, một đồng tu tại Cát Lâm, Trung quốc

[Minh Huệ]

I. Xiaoxin

Tôi gặp Xiaoxin (Tiểu Tân) (một tên mượn), người chị 13 tuổi của một đồng tu mà tôi đến nhà viếng thăm. Cô ta rất dễ mến, thông minh và đẹp. Trong cô ta tôi nhìn thấy một trái tim trong sạch như thủy tinh, đẹp và cao thượng. Đức tin chân thật của cô ta nơi Đại Pháp không ngừng làm tôi cãm đông, thanh hóa cho tôi và khuyến khích tôi tu luyện thêm hơn.

Một ngày nọ trong năm 2001, mẹ của Xiaoxin và tôi hẹn nhau cùng đi Bắc kinh. Khi tôi đến nhà của cô ta và nhìn thấy cô ta, tôi hỏi, “Xiaoxin, cháu có nhớ mẹ không khi mẹ đi Bắc kinh?” Cô ta nói, “Làm sao cháu không nhớ?” Tôi nói: “Vậy cháu có để mẹ đi không?” Cô ta nói: “Chắc chắn. Cháu không thể làm cản trở bà đi chứng thực Đại Pháp chỉ vì cháu nhớ hoặc cần mẹ.” Tôi rất cãm động. Chúng ta thường lo cho gia đình, công ăn việc làm, thân nhân của chúng ta, v.v. Khi chúng ta đi ra chứng thực Đại Pháp, và không biết phải làm sao khi đối diện với những quyết định giữa chứng thực Đại Pháp hay ở lại nhà với gia đình, v.v. Ngạc nhiên thay, một đứa bé đã biết chọn lựa đúng bằng cách gạt những nhu cầu của mình qua một bên và giúp Sư phụ Chánh Pháp.

Một lần khác, mẹ của cô ta góp một ít tiền để cho các đồng tu đi làm những việC Chánh Pháp, nhưng không muốn cho cô ta biết. Cô ta biết được nhưng không nói gì, chỉ mỉm cười. Trên đường đi, cô ta cùng mẹ đi với tôi. Trong khi mẹ cô ta còn ở phía sau để đóng cửa, cô nói với tôi: “Dì, cháu muốn góp một ít tiền cho các bạn tu đi chứng thực Đại Pháp, được không?” Tôi nói: “Cháu có lòng như vậy là đũ rồi. Tôi rất hảnh diện về cháu. Nhưng cháu còn quá nhỏ để đi làm có tiền.” Cô ta dơ bàn tay ra và trong lòng bàn tay có năm đồng (nhân dân tệ), bằng tiền giấy nhỏ. Đó là tiền ăn quà mà cô ta đã để dành được. Sau này tôi đưa năm đồng tiền quí báu đó và tiền của mẹ cô ta cho nơi thông tin Đại Pháp.

Tháng tám 2002, một số người lầm đường đi khai báo những hoạt động của mẹ cô ta để nói lên sự thật về sự khủng bố với dân chúng. Cảnh sát đến nhà cô ta vào giữa đêm, phá cữa vào, lục soát khắp nơi và bắt đi mẹ của cô ta. Họ cũng bắt cô ta và người cha không có tu Đại Pháp, và giam họ một ngày tại sở cảnh sát. Cô ta không bị sợ và cũng không than phiền sau đó. Tôi cố đi thăm và an ủi cô ta, nhưng không gặp. Một đồng tu nói với tôi tuy vậy rằng, “Đứa bé rất can đãm. Điều đáng kính phục nhất là cô ta rất rõ ràng cái gì đúng và sai, và cái gì tốt và xấu, và vững vàng tin tưởng nơi Đại Pháp.” Chị ta nhắc lại lời của đứa trẻ nói với chị ta, “Không có gì đáng sợ cả. Chúng ta chỉ cần phát chính niệm.” Lại một lần nữa tôi cãm động. Vì những quan niệm hình thành từ lâu trong đời chúng ta, chúng ta thưỜng có đũ loại lo âu và không thể đối diện với các vấn đề với những tư tuởng đúng đắn, giống như chúng ta sống trong từng từng lớp lóp võ. Đứa trẻ này trong sạch thông minh và trưởng thành, và vững vàng tin tưởng nơi Sư phụ và Đại Pháp.

II. Baotong

Baotong (Bảo Đồng) là một đứa con trai 12 tuổi. Bà và dì của nó đều là người tu Pháp luân Công. Khi nó lên ba, nó thích ở với bà nó và nghe những lời dạy của Đại Pháp. Một lần khi nó lên sáu tuổi, nó bị bệnh trong một thời gian dài, và không thể khỏe lại. Nhưng nó được khỏe lại ngày hôm sau khi nó đến nhà bà nó và nhìn thấy một Pháp luân to sáng hôm đó. Cũng trong ngày hôm đó, nhìn thấy bức hình Pháp Luân trên bìa sách mà bà nó đang đọc, nó kêu lên: “Bà ơi, cháu nhìn thấy nó sáng hôm nay. Có cái to, có cái nhỏ, tròn và quay vòng, và chúng phát ra một cầu vòng màu sắc.” Nó nói, “Lần này cháu biết những điều Sư phụ nói tất cả là sự thật!” với đôi mắt mở to.

Sau khi chế độ họ Giang bắt đầu khủng bố Đại Pháp ngày 20 tháng 7, 1999, tà ác lan truyền dối trá trên toàn quốc. Baotong tắc truyền hình ngay khi thấy bắt đầu nhục mạ và tuyên truyền. Mẹ nó sau này nói, “Chúng tôi không biết nhiều về sự thoái mạ Pháp lun Công của chánh phủ sau nhiều năm như vậy, là vì Baotong không để cho chúng tôi xem.”

Có học sinh trong trường nói xấu về Đại Pháp. Nó bão chúng ngừng, và sẽ đánh nhau với chúng nếu chúng không ngừng. Sau này dì nó nói với nó rằng nó phải theo những nguyên lý ‘Chân Thiện Nhẫn’ và không nên đánh nhau với người khác. Vì vậy nó ngưng đánh nhau và bắt đầu giải thích sự việc cho các học sinh khác bằng lối hiền hòa.

Baotong rất thích làm các tài liệu làm sáng tỏ sự thật. Nó rất nghiêm. Nó thường viết trên các cột điện, ‘Pháp luân Đại Pháp vĩ đại.’ Một lần có người đi đến trong khi nó đang viết. Dì nó bão nó chờ một chút, nhưng nó không chờ, và tiếp tục viết đến xong. Sau đó nó nói, ‘Cháu cần làm nó ngay bây giờ.’ Nó thật quí những tài liệu làm sáng tỏ sự thật. Nó lượm lên khi nhìn thấy chúng bị liệng đi hoặc xé bỏ, làm sạch sẻ và lại dán lên.

Chứng kiến họ Giang khủng bố Đại Pháp, nó nói họ Giang nên đi bắt những kẻ xấu và ngưng khủng bố những người tốt. Nó nói nó sẽ bắt họ Giang ra tòa sau này khi nó lớn lên. Các đồng tu sẽ là nguyên cáo, và họ Giang sẽ là bị cáo. Tôi nghĩ lúc bấy giờ đó chỉ là lời trẻ. Nhưng sau này điều đó trở thành sự thật, như mọi người đã biết.

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2004/5/7/74082.html;

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2004/5/22/48438.html.

Dịch ngày 29-5-2004, đăng ngày 31-5-2004; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share