Bài viết của Hoạt Tuyết

[MINH HUỆ 26-8-2016] Khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) bắt đầu cách đây 17 năm, tôi mới chín tuổi. Cuộc sống của tôi kể từ sau đó chứa đầy khủng bố, tuyệt vọng, những đêm mất ngủ và nỗi buồn vô tận.

Bố tôi, tu luyện Pháp Luân Công, gần đây lại bị bắt vì không từ bỏ đức tin của mình. Ông bị tra tấn trong tù và đang trong tình trạng nguy hiểm.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ thấy mưa đang trút xuống, giống như những giọt nước mắt của tôi lăn trên má. Tôi không muốn mẹ thấy tôi đang khóc. Là một học viên, bà đã chịu đựng quá nhiều. Việc cha tôi gần đây bị cầm tù đã đẩy bà vào một tình trạng thảm khốc.

Một gia đình từng hạnh phúc

Tôi là Hoạt Tuyết, con gái ông Hoạt Liên Hữu, người từng làm kế toán cho một nhà máy sản xuất màn hình CRT (cho tivi, máy vi tính) ở Thiên Tân. Ông là người sổi nổi, lạc quan và tốt bụng. Ông yêu thể thao và giỏi thiết kế áo len nghệ thuật.

2013-7-28-minghui-tianjin-hualianyou.jpg

Ông Hoạt Liên Hữu

Tôi là cục cưng của bố mẹ tôi. Bố tôi thường thiết kế và làm cho tôi những chiếc áo len duyên dáng. Sau khi nghỉ hưu, bố mẹ tôi mở một cửa hàng quần áo nhỏ. Công việc kinh doanh khá thuận lợi vì bố tôi thiết kế được những chiếc áo len độc đáo.

Vào ngày sinh nhật thứ sáu của tôi, bố mẹ đã nấu cho tôi sáu con tôm lớn. Khi chúng tôi ăn cùng nhau, tôi nhớ mình đã cảm thấy quá may mắn và nghĩ cuộc đời thật tuyệt vời biết bao. Bố dành thời gian để dạy tôi chơi bóng bàn và chúng tôi thường chơi trong các công viên.

Một ngày, ông trở về nhà và không thể đứng dậy nữa. Ông bị thoát vị đĩa đệm thắt lưng. Không có phương pháp điều trị nào hiệu quả và bố tôi phải nằm liệt giường. Bố mẹ tôi phải đóng cửa hàng. Chúng tôi gặp khó khăn về tài chính.

Hai tháng sau khi bố tôi nằm liệt giường, một người em họ đã tặng ông cuốn Chuyển Pháp Luân. Khi ông chỉ mới đọc xong bài giảng thứ ba, ông đã có thể tự ra khỏi giường và xách một xô nước ra ngoài. Tôi và mẹ không thể tin vào mắt mình. Ông bảo rằng: “Khi đang đọc sách, một luồng hơi ấm chạy từ đỉnh đầu tới ngón chân. Bố chỉ biết là bố đã được chữa lành.”

Một vài ngày sau, ông nói rằng sẽ bỏ hút thuốc. Ông từng hút thuốc ngay khi thức dậy vào mỗi buổi sáng và hút hai bao mỗi ngày. Chúng tôi không thể nói hay làm gì để có thể ngăn ông lại. Chúng kiến những thay đổi mạnh mẽ của bố tôi, mẹ tôi cũng bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân. Đó là ngày gia đình tôi được cứu. Bố tôi lại bắt đầu công việc kinh doanh. Tôi và mẹ được thụ ích từ Pháp Luân Công.

Đơn giản là muốn làm người tốt

Ông tôi mua một ngôi nhà và cần tiền. Mặc dù việc kinh doanh đang phát đạt, nhưng bố đã bán cửa hàng và đưa cho ông tiền.

Bố tôi bắt đầu đi bán rau quả trên một chiếc xe ba gác. Nhưng ông không kiếm được chút tiền nào cả. Một ngày, ông tình cờ gặp một đồng nghiệp cũ. Bố tôi từng cứu mạng cô ấy qua việc đưa cô tới bệnh viện khi cô bị ngất xỉu tại nơi làm việc. Cô bảo bố tôi chỗ ông có thể kiếm thêm tiền.

Bố tôi bắt đầu đi đưa sữa vào buổi sáng và báo vào buổi tối. Công việc vất vả nhưng đủ để kiếm sống. Chủ của tờ báo xem bố tôi là cánh tay phải của ông và nói rằng tìm được người như bố tôi thật khó.

Những người đặt mua báo rất quý bố tôi vì ông thường giúp đỡ nếu họ cần. Họ bảo ông rằng họ đặt mua báo chỉ vì ông. Mỗi năm bố tôi có nhiều người đặt báo đến nỗi ông chủ đã trưng bày thành tích của bố tôi ở đơn vị.

Gia đình tan vỡ

Năm 1999, hàng vạn gia đình đã tan vỡ sau khi cuộc đàn áp bắt đầu. Gia đình tôi cũng vậy. Tháng 2 năm 2001, cảnh sát đưa bố mẹ tôi đi. Năm đó tôi mới 11 tuổi.

Một ngày, bố mẹ tôi đã bị đưa đi khi tôi đi học về. Khi đêm xuống, tôi khóc nhiều đến nỗi hàng xóm phải tìm tôi và gọi cho chú của tôi. Tôi sống trong tuyệt vọng và sợ hãi kể từ ngày đó. Mọi người nhìn đều nhìn tôi một cách kỳ lạ. Tôi không thể hiểu được sao bố mẹ lại có thể bỏ tôi. Tôi cũng không thể hiểu được sao thế giới lại tàn nhẫn như vậy.

2016-8-23-hualianyou_02.jpg

Hoạt Tuyết

Tôi tốt nghiệp xuất sắc ở trường tiểu học. Hiệu trưởng cảm thấy thương hại tôi nên đã đưa tôi tới trại tạm giam để thăm bố mẹ. Hôm đó, ông mua cho tôi bữa trưa. Ông bảo với những người làm việc ở đó rằng bố mẹ tôi là người tốt và không nên ở đó. Có người bảo ông rằng đó là lệnh “từ bên trên”. Họ không cho tôi gặp bố mẹ mình trong hơn một năm sau lần thăm đó.

Bà tôi đã ngoài 70 tuổi. Mỗi ngày, bà phải đạp xe một quãng đường dài để chăm sóc tôi rồi lại đạp xe về để chăm sóc cho ông tôi. Bà cũng phải đi tìm sự giúp đỡ cho bố mẹ tôi. Bà chạy quanh tìm kiếm thường xuyên đến nỗi cả những quan chức cũng cảm thấy thương bà. Vì chịu đựng quá nhiều áp lực, nên tôi không còn là cô bé biết nghe lời như trước đây. Tôi đã gây ra nhiều rắc rối cho bà mình trong khoảng thời gian đó.

Bố tôi bị kết án năm năm tù và mẹ tôi bị kết án bốn năm tù. Bất chấp hoàn cảnh tồi tệ này, tôi vẫn có thể xoay xở để vào một trường điểm cấp hai.

Do tuyên truyền vu khống Pháp Luân Công lan rộng, một giáo viên ở trường thường bắt nạt tôi và bảo các học sinh khác không chơi với tôi. Ông thường mắng tôi là “thần kinh”.

Kết quả là, đôi lúc tôi trở nên vô cùng giận giữ và bị ngất xỉu ở trường. Bác sĩ nói rằng tâm lý của tôi bị ức chế quá mức. Những ngày đó, trong lòng tôi đầy hận thù và tức giận.

Năm năm trôi qua, và cuối cùng đã đến lúc bố tôi trở về nhà. Sau khi tan trường, tôi vội chạy thật nhanh về để có thể gặp bố. Trước khi có thể lấy lại hơi, tôi đã bị kinh hoàng bởi những gì nhìn thấy. Bố tôi không còn có thể nhận ra ai vì ông đã bị tiêm một loại thuốc phá hủy thần kinh khi ở trong tù. Ông bị suy dinh dưỡng nặng và có một lỗ thủng trên dầu. Ông chỉ đứng dựa vào tường và cố gắng trốn nếu có ai đó tiếp cận ông. Đó không phải là người bố mà tôi vẫn nhớ. Trái tim tôi lại một lần nữa tan nát.

Bố tôi luôn sợ hãi và hoang tưởng. Ông không ăn và thường đập đầu vào tường. Ông sẽ tỉnh dậy lúc nửa đêm và chửi mắng, ném đồ đạc, và cố gắng uống nước tiểu và nước bẩn. Thấy ông như vậy, nhiều người thân cho chúng tôi một chút tiền và ngừng liên lạc với chúng tôi.

Mẹ tôi bỏ việc. Bà đọc sách Chuyển Pháp Luân cho bố tôi và luyện năm bài công pháp cùng ông mỗi ngày. Ông dần lấy lại sức khỏe và ổn định tinh thần.

Một ngày, bố tôi đang đi xe đạp thì bị một chiếc xe ô-tô đâm phải. Xương một bên chân của ông bị vỡ nát và cần được phẫu thuật. Ông bảo người tài xế rằng: “Tôi là học viên Pháp Luân Công. Hãy đưa tôi về nhà và tôi sẽ ổn thôi.”

Mặc dù vô cùng đau đớn, những ông vẫn tìm cách nói cho người tài xế về việc Pháp Luân Công đang bị bức hại như thế nào. Không cần uống một viên thuốc, chân ông đã phục hồi hoàn toàn sau 10 ngày. Người tài xế đến thăm ông và nói: “Thật thần kỳ! Tôi sẽ nói cho mọi người biết về Pháp Luân Công.”

Bố tôi làm việc trong một cửa hàng dệt may. Ông chủ của ông tin tưởng và giao cho ông cả kho hàng. Sau đó, ông chủ của ông đã nói với mọi người rằng: “Ở đây, tôi chỉ muốn thuê các học viên Pháp Luân Công.”

Một vài năm sau, vào tháng 4 năm 2012, cảnh sát bắt giữ bố mẹ tôi một lần nữa vì phản đối bức hại. Lúc đó tôi đã biết bố mẹ không rời bỏ tôi, mà chính là Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã khiến chúng tôi phải chia lìa. Tôi không còn cảm thấy xấu hổ nữa. Tôi tự hào về bố mẹ mình và những gì họ đã làm. Tôi đã cố gắng hết sức để giải cứu họ.

Tôi thuê một luật sư và biện hộ vô tội cho bố mình. Dù không hề vi phạm luật lệ nào, nhưng bố tôi đã bị kết án bảy năm, và mẹ tôi bị một năm. Các học viên Pháp Luân Công khác bắt đầu thỉnh nguyện để bố tôi được thả ra. Hơn 8.000 cư dân ở Thiên Tân đã ký đơn thỉnh nguyện. Các nhà cầm quyền cuối cùng đồng ý thả bố tôi tại ngoại để điều trị y tế sau khi ông tuyệt thực trong 671 ngày.

Bố tôi chỉ nặng có 35 kg khi ông trở về nhà. Ông không đáp lại lời của chúng tôi. Tôi và mẹ bắt đầu liên tục hô “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Sau một lúc, ông chầm chậm mở mắt ra. Một lần nữa, chúng tôi lại chứng kiến sự kỳ diệu của Pháp Luân Công.

Hai năm sau, vào tháng 4 năm 2016, ngay khi bố tôi đang hồi phục sức khỏe, cảnh sát lại bắt giữ ông. Từ lúc đó, ông đã tuyệt thực. Tháng 5, mẹ tôi đến thăm ông. Ông rất gầy và thậm chí không thể nhấc điện thoại lên được. Ông bảo mẹ tôi rằng ông bị trói trên giường và bị bức thực bằng nước ớt. Tháng 7, ông đã nhập viện. Tôi và mẹ đến gặp và thấy tình trạng của ông thậm chí còn tệ hơn. Họ vẫn thường xuyên bức thực bố. Chứng kiến bố tôi khổ sở như thế nào, tôi rất đau đớn và tức giận.

Cầu nguyện cho những thủ phạm và các học viên Pháp Luân Công kiên định

Tôi nhìn vào khuôn mặt của bố. Ông trông thật thanh thản. Đột nhiên tôi nhớ rằng ông thường bảo tôi hãy giữ bản tính lương thiện của mình. Cơn giận dữ của tôi biến mất. Tôi không còn thù ghét cảnh sát nữa. Thực ra, tôi cảm thấy thương hại họ. Họ bị Đảng Cộng sản lừa gạt và lợi dụng để phạm phải một tội ác ghê tởm. Mặt khác, bố tôi đang dùng tính mạng để bày tỏ đức tin của mình. Ẩn dưới cơ thể gầy gò của ông là ý chí cường đại.

Những gì gia đình tôi đã chịu đựng chỉ là một giọt nước trong đại dương. Có nhiều gia đình đang phải trải qua những đau khổ còn tồi tệ hơn.

Mưa ngừng rơi, và bình minh ló rạng. Một chú chim ác là đang hót bên ngoài cửa sổ. Tôi lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt mình và nói với chú chim ác là: “Hãy mang những lời cầu nguyện đến bố ta và tất cả những ai đang chịu bức hại vì đức tin vào Chân-Thiện-Nhẫn.”

Báo cáo liên quan:

Hai lần bị tra tấn đến gần chết trong tù, một học viên Pháp Luân Công khởi kiện Giang Trạch Dân

Học viên tuyệt thực 500 ngày để phản đối bắt giam – 8.000 chữ ký thỉnh nguyện kêu gọi thả ông

Ông Hoạt Liên Hữu tuyệt thực 500 ngày; vợ ông không được phép thăm

Ông Hoạt Liên Hữu đang trong tình trạng nguy kịch, gia đình bị cấm đến thăm

Hàng nghìn chữ ký thỉnh nguyện của người dân Trung Quốc để giải cứu học viên Pháp Luân Công Hoạt Liên Hữu

Ông Hoạt Liên Hữu và vợ là bà Điền Tông Lệ lại bị bắt

Ông Hoạt Liên Hữu tuyệt thực để phản đối việc bị giam giữ phi pháp đã kéo dài hơn 30 ngày

Ông Hoạt Liên Hữu từ Thiên Tân tuyệt thực để phản đối việc bị bắt giữ và thêm án tù

Học viên Pháp Luân Công Hoạt Liên Hữu tuyệt thực trong 12 tháng


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/8/26/333465.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/9/6/158570.html

Đăng ngày 27-9-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share