Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Canada

[MINH HUỆ 04-08-2016]

Con xin kính chào Sư phụ tôn kính, xin chào các bạn đồng tu.

Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã được hưởng lợi rất lớn từ việc tu luyện. Trong khi học đại học, Đại Pháp đã ban cho tôi trí huệ và soi đường chỉ lối cho tôi.

Tôi đã chuyển đến Toronto vì một hạng mục chứng thực Pháp. Khi đến thành phố này tôi đã được mời làm một công việc mà ở đó tôi đã gặp chồng mình. Giờ đây Pháp đang dẫn dắt tôi trong quá trình làm mẹ và nuôi dạy con nhỏ.

Con đường êm đẹp đối với một học viên tinh tấn

Con gái tôi được sinh vào cuối tháng hai năm nay. Thời gian mà cháu được sinh ra như thể đã được an bài từ trước. Cháu được dự sinh đúng vào ngày mà một sự kiện lớn của chúng tôi được tổ chức hàng năm và tôi có trách nhiệm rất lớn.

Do mang bầu, tôi muốn thư giãn và nghỉ ngơi nhiều hơn. Một vài học viên khác cũng nói rằng tôi cần phải về nhà và nghỉ ngơi. Tuy nhiên, khi về nhà, tôi đã bỏ lỡ buổi học Pháp vào buổi sáng do đó tôi thậm chí còn cảm thấy mệt mỏi hơn. Việc duy trì một thời gian biểu đều đặn thực sự khiến tôi cảm thấy tốt hơn.

Thân thể tôi rất cồng kềnh nhưng tôi vẫn tham gia học Pháp và luyện công hàng ngày. Các đồng nghiệp nhận xét rằng tôi trông vẫn tràn đầy năng lượng mặc dù tôi đang mang bầu. Trong những tháng cuối thai kỳ tôi làm việc vào buổi tối và các buổi cuối tuần, cố gắng để hoàn thành hạng mục trước thời hạn.

Quá trình mang bầu của tôi diễn ra rất suôn sẻ. Lúc đó tôi thậm chí còn quên mất rằng mình đang mang bầu bởi vì tôi không cảm thấy bất cứ một sự khó chịu nào cả.

Mặc dù chúng ta không tu luyện vì những lợi ích nơi thế gian con người, khi chúng ta làm những việc mà chúng ta cần phải làm, con đường dưới chân ắt sẽ thông thuận.

Theo kế hoạch tôi sẽ nghỉ một tuần để chuẩn bị và nghỉ ngơi trước khi cháu bé ra đời nhưng cháu đã ra đời vào đúng Thứ bảy, sau khi tôi làm việc kín lịch cả tuần.

Hoàn cảnh gia đình giúp tôi trở nên bao dung hơn

Mặc dù là một bà mẹ đang nghỉ sinh và do mất đi hoàn cảnh tu luyện bên ngoài, tôi vẫn phải đối mặt với rất nhiều thử thách mới trong tu luyện.

Những người mà chưa bao giờ có con sẽ không thể hiểu được việc làm mẹ là như thế nào. Giờ đây tôi thấy hối tiếc rằng mình đã không đối xử tốt hơn với mẹ khi tôi trưởng thành.

Tôi lo lắng và e sợ rằng mình sẽ ngập trong “tình” với đứa bé. Tuy nhiên, chấp trước khó khăn nhất cần phải giải quyết chính là tâm tật đố.

Gia đình của chúng tôi là một gia đình rất phức tạp bởi vì chồng tôi đã có con từ cuộc hôn nhân trước. Tôi cũng được cảnh báo trước về các vấn đề nhưng tôi thực sự cảm thấy rằng chúng tôi có thể thu xếp ổn thoả và rất hoà hợp.

Sau khi đứa bé chào đời, trong một thời gian tôi cảm thấy mình phải chịu gánh nặng với hai đứa con của chồng. Việc thân thể bị kiệt lực sau khi sinh nở cùng với việc mỗi lần tôi không thể ngủ được quá 3 tiếng đã đẩy tôi đến cực hạn.

Những luồng suy nghĩ ghen tức cứ bủa vây lấy tôi: “Mình phải chia sẻ chồng mình với một người phụ nữ khác” hay “Anh ấy yêu con của anh ấy hơn mình và con gái đồng thời cũng không có thời gian để chăm sóc cho đứa bé” và điều này đã khiến tôi giận dữ và oán hận. Tôi không khác gì một kẻ ác không ngừng phàn nàn rằng mọi việc sao mà quá bất công.

May mắn thay, mẹ tôi là một học viên và cũng là một nhà tư vấn hôn nhân, vì vậy với sự giúp đỡ của bà, tôi đã thay đổi được suy nghĩ của mình. Tuy nhiên, việc đó vẫn cần một quá trình, và còn rất nhiều tầng lớp của tâm tật đố cần phải buông bỏ.

Khi đào sâu hơn, tôi phát hiện ra rằng tâm tật đố chính là căn nguyên của mọi chấp trước mãnh liệt vào tình đối với chồng tôi. Trong tâm tôi chợt lướt qua một ý nghĩ rằng cái tình nơi người thường chỉ là vị ngã và ích kỷ. Khi tôi buông bỏ được cái tình đối với chồng, tâm tôi đã trở nên bao dung hơn.

Giờ đây tôi có một mối quan hệ rất tốt với các con của chồng và mặc dù gia đình chúng tôi phức tạp hơn rất nhiều gia đình khác, mọi người đều đối xử đầy tôn trọng với nhau. Tôi luôn cố gắng để có thể hỗ trợ các cháu theo những cách mà tôi có thể làm còn các cháu thì chăm sóc cho em gái của mình.

Tôi tin rằng Sư phụ đã ban cho tôi gia đình này để giúp tôi có được một tấm lòng bao dung rộng mở, điều này đã giúp tôi rất nhiều trong việc đề cao tâm tính.

Không phải tất cả đều như vẻ bề ngoài

Cũng giống như bao điều khác, Pháp hội gần đây nhất ở New York là một thử thách vô cùng to lớn cả về thể chất lẫn tinh thần nhưng cũng rất bổ ích. Chỉ khi khó khăn đạt được điều gì đó thì người ta mới thấy trân quý nó.

Sư phụ giảng:

“Chính vì sự tồn tại của Lý ‘tương sinh tương khắc’, người ta muốn làm xong việc gì thì sẽ có khó nạn, thông qua nỗ lực kiên trì, khắc phục khó khăn, từ đó làm xong việc cần làm, chư vị mới cảm thấy đắc được nó không dễ, chư vị mới thấy trân quý những gì đắc được, con người mới thấy hạnh phúc. Nếu không, không có Lý tương sinh tương khắc, mọi sự hễ làm là thành, chư vị sẽ thấy cuộc sống vô vị, không có cảm giác hạnh phúc, không có vui sướng khi thắng lợi.” (“Phật tính và ma tính”, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Sau Pháp hội này, tôi nhận ra rằng mình cần phải biết quý trọng Đại Pháp. Học Pháp nhóm, làm việc toàn thời gian cho hạng mục chứng thực Pháp và thậm chí là các Pháp hội đã trở thành những sự kiện thường xuyên và tôi đã không còn biết trân quý sự thần thánh của việc đó nữa.

Hành trình của chúng tôi tới Pháp hội bắt đầu tại Ottawa với một cuộc mít tinh lớn ở Parliament Hill. Đây là lần đầu tiên tôi có chuyến đi cùng với một đứa bé và sự tình càng trở nên tồi tệ hơn khi tôi bị nghiệp bệnh. Khi tôi hướng nội xem tại sao mình lại mắc phải nghiệp bệnh, tôi nhận ra rằng mình đã đến với chuyến đi này với mục đích bất thuần. Tôi muốn được vui vẻ, muốn có một kỳ nghỉ với chồng con và muốn gặp lại bạn bè ở New York hơn là đề cao trong tu luyện và chứng thực Pháp.

Chúng tôi tham gia một buổi mít tinh lớn tại Ottawa kéo dài khoảng một giờ trước khi chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình đến New York. Khi rời khỏi buổi mít tinh, tôi cảm thấy rất thất vọng bởi vì tôi đã thuyết phục chồng mình tham gia mặc dù anh đang phải gánh vác trách nhiệm trong các hạng mục chứng thực Pháp và đã phải ở lại qua đêm. Hết thảy mọi vấn đề đều vì một tiếng này thôi! Cảm giác tội lỗi ngập tràn trong tôi và tôi tự hỏi liệu tôi đến Ottawa vì tâm chấp trước hay để chứng thực Pháp!

Khi chúng tôi đang chuẩn bị rời đi, tôi đã dừng lại bởi một nhóm các bác sỹ nhãn khoa đang quảng bá cho một chương trình chăm sóc mắt. Họ nhìn chiếc áo màu vàng của tôi và điều này đã giúp tôi có được cơ hội để nói chuyện về Đại Pháp. Có lẽ đây chính là lý do mà chúng tôi tham gia vào lễ diễu hành, khi tất cả các học viên khác vốn còn đang ở Parliament Hill, có thể sẽ lỡ mất cơ hội này.

Trân quý các thành viên trong gia đình

Chuyến đi New York dường như là quá dài đối với một đứa bé và chúng tôi đã bị kiệt sức. Trong vài ngày đầu, chồng tôi làm hạng mục của anh ấy còn tôi ở lại với đứa bé. Đêm hôm đó tôi đã không thể giữ vững tâm tính và cằn nhằn anh ấy. Tôi chán nản đến mức cả đêm không thể ngủ được và kết quả là tôi đã bỏ lỡ mất buổi diễu hành lớn vào ngày hôm sau.

Đó thực sự là một điều đáng xấu hổ khi lại để lỡ mất một sự kiện chứng thực Pháp khác bởi vì tôi đã không thể giữ vững được tâm tính của mình. Tuy nhiên, cú trượt ngã này đã giúp tôi hiểu ra rằng mình thiếu sót ở đâu. Tôi luôn đối xử với những người thân nhất của mình một cách tồi tệ và không có ý thức trách nhiệm đối với các thành viên trong gia đình.

Tôi quyết định trở nên tốt hơn và lưu tâm hơn đến chồng cùng gia đình của mình nếu không lòng tốt của tôi sẽ chỉ là sự hời hợt trên bề mặt. Gia đình chính là nòng cốt của chỉnh thể xã hội và theo văn hoá truyền thống, lòng hiếu thảo chính là biểu hiện cho bản tính của bạn. Khi một người không đối xử tốt với gia đình của mình, mọi mối quan hệ khác dường như chỉ là hời hợt và giả tạo.

Sư phụ giảng:

“Tất nhiên, chúng ta tu luyện trong xã hội người thường, [thì] hiếu kính cha mẹ, dạy dỗ con cái đều cần phải [làm]; tại các hoàn cảnh đều đối xử tốt với người khác, lấy Thiện đãi người, huống là thân nhân chư vị. Đối với ai cũng vậy, đối với cha mẹ, đối với con cái đều tốt, ở đâu cũng cân nhắc đến người khác; cái tâm ấy không phải là tự tư, mà là tâm từ thiện, là từ bi.” (“Bài giảng thứ sáu”, Chuyển Pháp Luân)

Đề cao và được khích lệ

Một trong những chấp trước dai dẳng nhất của tôi là tâm chứng thực bản thân, muốn thể hiện rằng mình có năng lực như thế nào và làm những việc mà tôi nghĩ là quan trọng.

Việc sinh con lần này thực sự là một trải nghiệm rất đáng xấu hổ bởi vì tôi không còn có thể làm được mọi việc một cách dễ dàng như trước đây. Thậm chí khi chồng tôi làm việc cho các hạng mục, tôi sẽ cảm thấy ghen tức, tật đố. Tôi nghĩ làm sao mà anh ấy lại có thể tiếp tục cuộc sống của mình như thể chỉ có một chút thay đổi trong khi cuộc sống của tôi thì xoay vần quanh đứa trẻ. Tất cả những cảm giác bất công này bắt nguồn từ chính tâm chứng thực bản thân của tôi.

Là một người tu luyện, tôi phải hoàn toàn đồng hoá với Chân-Thiện- Nhẫn trong mỗi hành vi và ý niệm của mình. Tôi quyết tâm tăng cường sức chịu đựng về thể chất, tinh thần và tình cảm để có thể hỗ trợ tốt hơn cho chồng tôi trong các hoạt động chứng thực Pháp của anh ấy.

Chồng tôi đã chăm sóc cho đứa bé để tôi có thể tham gia Pháp hội. Được nhìn thấy Sư phụ khiến cả chuyến đi thật vô cùng đáng giá. Được lắng nghe Sư phụ giảng Pháp quả thật khiến tinh thần tôi được thăng hoa và khích lệ tôi tiếp tục tiến bước trong tu luyện.

Một tấm lòng bao dung rộng mở

Trước Pháp hội, tôi và chồng đã nghĩ đến việc nói chuyện với giới trẻ về Đại Pháp. Chúng tôi cảm thấy rằng ở tuổi này, chúng ta có thể quan hệ tốt với thế hệ trẻ, đặc biệt là bởi vì không có nhiều hạng mục chứng thực Pháp đến được với họ. Sau khi nghe Sư phụ giảng Pháp, chúng tôi chắc rằng đó chính là điều mà chúng tôi cần phải làm.

Khi chúng tôi trở về, mọi việc bắt đầu được triển khai. Trong vòng chưa đầy một tuần, chúng tôi đã tập hợp được một nhóm các học viên khoảng 20 tuổi mà đồng ý nói chuyện với các sinh viên tại trường đại học Toronto về Đại Pháp. Chúng tôi định tổ chức chiếu một bộ phim tài liệu về việc cưỡng bức thu hoạch nội tạng và qua đó mà có được cơ hội để nói chuyện với nhiều người trẻ.

Hàng tuần, tôi đều đưa con đi cùng và giảng chân tướng về Đại Pháp ở trường đại học. Chúng tôi đã gặp rất nhiều người và họ đều cảm thấy sốc khi nghe đến việc cưỡng bức mổ cướp nội tạng và cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp của Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Nhiều người đã ký vào đơn thỉnh nguyện của chúng tôi nhằm kêu gọi chấm dứt việc cưỡng bức thu hoạch nội tạng và tôi đã phát cho họ nhiều tờ rơi thông báo về buổi trình chiếu.

Chúng tôi ở trường đại học khoảng hai tiếng mỗi ngày và đưa bé rất ngoan. Thậm chí thỉnh thoảng cháu còn cố gắng để nói chuyện với các sinh viên theo ngôn ngữ riêng của cháu.

Quay trở lại với việc giảng chân tướng trực diện và nói về những điều căn bản của Pháp Luân Đại Pháp đã đóng một vai trò rất quan trọng trong việc nhen lại ngọn lửa nhiệt tình trong tôi từ khi tôi mới bắt đầu tu luyện. Sau khi làm hạng mục truyền thông trong nhiều năm, tôi cảm thấy rằng mình đã mất đi nhiệt tâm cứu độ chúng sinh.

Nhìn lại, tôi đơn giản là quá chấp trước vào bản thân hạng mục và những gì mà tôi cần phải hoàn thành ở đó. Tôi quá tập trung vào việc thực thi công việc và đạt được kết quả, nghĩ rằng thành quả tôi đạt được trong hạng mục thể hiện rằng tôi đã tu luyện tốt như thế nào.

Sư phụ giảng:

“Làm việc gì thì hãy làm nó cho tốt. Trong quá trình thực thi cái được nhìn là nhân tâm chư vị, chứ không nhìn bản thân sự thành công của chư vị. Trong quá trình chư vị thực hiện thì hãy cứu người ta! Trong quá trình chư vị thực hiện thì là quá trình chư vị tu luyện đề cao, đồng thời khởi tác dụng cứu độ chúng sinh! Không hề nói rằng chư vị thực thi việc đó thành công thì chư vị mới có thể khởi tác dụng cứu độ chúng sinh.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)

Tên của con gái tôi là Hebrew, nghĩa là “Chúa đã đáp lời tôi.” Cháu chính là câu trả lời mà Sư phụ đã ban cho tôi khi tôi hoang mang và không còn hy vọng.

Mặc dù con gái tôi không trực tiếp nói với tôi mọi điều về tu luyện, năm tháng được làm mẹ với nhiều bỡ ngỡ chính là một phúc báo trong trải nghiệm tu luyện của tôi. Quá trình đó đã bộc lộ rất nhiều chấp trước của tôi và giúp tôi mở rộng tấm lòng theo những cách mà tôi không bao giờ có thể hình dung ra được.

Con xin cảm tạ Sư phụ đã ban cho con rất nhiều cơ hội để đề cao tâm tính và xin cám ơn các đồng tu đã lắng nghe bài chia sẻ của tôi.

(Trình bày tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tại Canada năm 2016)


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2016/8/4/师父给了我答案-332355.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2016/8/6/158139.html

Đăng ngày 4-9-2016. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share