Bài viết của phóng viên Minh Huệ

[MINH HUỆ 13-8-2016] Ông Vương Trị Văn bị bắt giữ vào ngày 20 tháng 7 năm 1999 và sau đó bị kết án 16 năm tù. Khi ấy, con gái ông, cô Danielle Vương (Vương Hiểu Đan) mới 19 tuổi.

Ông Vương, 67 tuổi, một trong những điều phối viên đầu tiên của Hiệp hội Pháp Luân Đại Pháp Trung Quốc thời kỳ đầu, đã bị bắt giữ khi Đảng Cộng sản Trung Quốc phát động cuộc bức hại pháp môn tu luyện tinh thần này vào ngày 20 tháng 7 năm 1999.

Khoảng hai năm sau khi ông Vương được trả tự do, con gái và con rể ông, đều là công dân Hoa Kỳ, đã đến Trung Quốc giúp ông làm giấy tờ xuất cảnh để cùng họ đến Hoa Kỳ đoàn tụ.

2016-8-12-minghui-persecution-213141-0--ss.jpg

Từ trái sang phải: anh Jeff (chồng cô Danielle), ông Vương, và cô Danielle

Cô Vương nói: “Lúc đầu tôi rất đỗi vui mừng và lạc quan, vì [cha tôi] đã được cấp hộ chiếu và visa xuất cảnh rất thuận lợi. Tôi nghĩ chắc chắn chúng tôi sẽ có thể đưa ông ra khỏi Trung Quốc.”

Giấc mơ của cô đã tan vỡ khi nhân viên hải quan ở Quảng Châu, tỉnh Quảng Đông [hủy hộ chiếu của cha cô] hôm 6 tháng 8 năm 2016. Cô kể lại với phóng viên: “Họ cắt góc hộ chiếu của cha tôi mà không hề giải thích lý do. Họ nói với tôi rằng Bộ Công an có lệnh hủy bỏ hộ chiếu.”

Trong khi người cha và con gái lại một lần nữa rơi vào cảnh chia ly, ông Vương đã cố gắng gửi những lời tự thuật của ông tới Minh Huệ Net.

***

Tôi tên và Vương Trị Văn. Tôi xin thuật lại một số tình huống xảy ra với tôi sau khi tôi được trả tự do khỏi nhà tù.

Ngày 18 tháng 9 năm 2014, ngay sau khi được trả tự do, cảnh sát áp giải tôi thẳng đến một trung tâm tẩy não ở huyện Xương Bình. Một tuần sau đó tôi mới được trở về nhà.

Tôi thấy bốn máy quay giám sát đặt ở gần căn hộ nơi tôi ở, có hai người được giao nhiệm vụ theo dõi tôi 24/24. Hàng xóm của tôi đều biết nguyên nhân vì sao những người này lại ngày ngày ở đó.

Văn phòng quản lý nhà ở và tổ dân phố cũng bố trí người giám sát tôi cả ngày lẫn đêm.

Điện thoại của tôi cũng bị nghe lén.

Việc tôi bị theo dõi sát sao không chỉ gây phiền hà cho cuộc sống thường nhật của tôi mà còn khiến các mối quan hệ xã hội với người xung quanh gặp trở ngại.

Sau khi được trả tự do, tôi luôn canh cánh trong lòng việc đoàn tụ cùng con gái ở Mỹ, nhưng cơ quan quản lý xuất nhập cảnh đã từ chối thụ lý hồ sơ xin cấp hộ chiếu lần đầu của tôi hồi tháng 11 năm 2014 mà không hề giải thích lý do bằng văn bản theo luật định. Cảnh sát chỉ đơn giản nói miệng với tôi rằng tôi không đủ điều kiện được cấp hộ chiếu vì tôi vẫn thuộc diện bị quản thúc tại nhà.

Tôi lại tiếp tục làm hộ chiếu lần nữa vào tháng 1 năm nay, và thật bất ngờ là nó nhanh chóng được cấp.

Khoảng một tháng sau, hai cảnh sát của Đồn Cảnh sát Nguyệt Đàn là Lý Á Quân và Vương Đồng Lợi đã yêu cầu tôi phải giao nộp hộ chiếu mới được cấp cho họ. Họ hứa rằng sẽ trả lại nó cho tôi bất cứ khi nào tôi cần.

Tôi từ chối yêu cầu của họ và nói: “Tôi đã làm được hộ chiếu, đồng nghĩa với việc mọi thứ đều hợp pháp, và các anh không có quyền lấy hộ chiếu của tôi.”

Họ lại yêu cầu tôi một lần nữa, và tôi lại từ chối. Không lâu sau đó, họ bảo tôi rằng “chúng tôi đã hủy hộ chiếu của ông.”

Đầu tháng 7 năm 2016, chính quyền tăng cường giám sát tôi. Họ cử hai người theo sát tôi như hình với bóng. Trước kia, những người này còn theo dõi tôi từ xa, nhưng giờ họ kè kè bên cạnh tôi.

Bốn cảnh sát đến nhà tôi vào sáng ngày 31 tháng 7 và cảnh cáo tôi: “Ông không thể rời khỏi Trung Quốc khi ông vẫn đang bị quản thúc tại nhà. Ông phải nộp đơn lên đồn cảnh sát mỗi khi ông có ý định rời khỏi Bắc Kinh.”

Tôi trả lời: “Tôi không hiểu điều các anh đang nói. Tôi tuân thủ theo trình tự pháp luật để làm hộ chiếu. Tôi không vi phạm pháp luật. Các anh có thể tự kiểm tra lại các quy định liên quan.”

Một người trong số họ nói rằng, họ đã cố gắng cảnh báo tôi về sự việc này. Khi tôi phàn nàn rằng việc cảnh sát giám sát gây can nhiễu nghiêm trọng đến cuộc sống của tôi, anh ta bảo tôi hãy đệ đơn lên cấp cao hơn mà khiếu nại.

Đêm hôm đó, tôi cố gắng để vượt ra khỏi tầm mắt của họ và bắt đầu hành trình tới Quảng Châu để xin cấp visa xuất cảnh.

Họ phát hiện ra tôi khi tôi đang khám sức khỏe ở một trung tâm y tế ở Quảng Châu.

Ngày 5 tháng 8, hơn hai mươi người ập đến trước cửa phòng tôi thuê trọ. May mắn thay, chủ nhà đã đuổi họ đi.

Sáng hôm sau, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để rời Trung Quốc đến Mỹ. Khi tôi đến sân bay, nhân viên hải quan đã nhìn vào màn hình máy tính của cậu ấy và thắc mắc: “Có phải bác đã từng đánh mất hộ chiếu không? Hệ thống báo rằng hộ chiếu của bác bị hủy bỏ.”

Cậu ấy còn nói: “Không thấy ghi chú nguyên nhân hủy bỏ. Chỉ nói là do Bộ Công an hủy.” Sau đó cậu ấy cắt góc hộ chiếu của tôi.

Quả là một hành trình khá dài kể từ khi tôi có dự định xuất cảnh sang Mỹ để đoàn tụ với con gái. Tôi mất gần hai năm để chuẩn bị mọi giấy tờ cần thiết theo luật định, vậy mà cuối cùng lại có kết cục như vậy.

Tôi chỉ đơn giản là kể tóm lược lại những gì tôi đã trải qua để mọi người biết rằng chính quyền Trung Quốc đang cản trở công dân của họ đoàn tụ với gia đình.

Vương Trị Văn

Ngày 7 tháng 8 năm 2016


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/8/13/332901.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/8/14/158259.html

Đăng ngày 15-8-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share