Bài viết của Hiểu Khiết, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-6-2016] Năm đó, ngoại trừ tôi ra thì mọi người đều đang tưng bừng vui vẻ tổ chức Lễ hội đèn lồng hàng năm. Tôi đã phải ở trong bệnh viện 24 giờ đồng hồ để kiểm tra tăng nhãn áp. Kết quả kiểm tra sau đó cho thấy tôi thực sự đã bị bệnh tăng nhãn áp. Các bác sỹ nói rằng, phẫu thuật cũng không giúp gì được tôi. Họ cũng nói tôi sẽ phải dùng thuốc điều trị và thuốc nhỏ mắt suốt đời và nếu tình trạng tiếp tục phát triển, tôi có thể sẽ hoàn toàn bị mù. Bởi đó là căn bệnh di chuyền, nên nó cũng có thể truyền sang cho những đứa con của tôi trong tương lai.

Tôi cảm thấy mình già cỗi, đơn độc và vô vọng mặc dù khi đó tôi chỉ mới có 18 tuổi.

Thời điểm đó cuộc sống của tôi dường như không hề có lấy một khoảnh khắc vui vẻ. Tôi đã phải tới bệnh viện không biết bao nhiêu lần và sau mỗi lần đó tôi lại tới các hiệu sách để tìm mua sách về các phương pháp điều trị y học cổ truyền Trung Quốc. Tôi hy vọng có thể tìm thấy những phương thuốc huyền bí có thể cứu tôi thoát khỏi những lần điều trị bất tận ở bệnh viện.

Cuộc đời tôi đã rẽ sang bước ngoặt mới vào buổi chiều tối ngày 3 tháng 2 năm 1996. Tối hôm đó, tôi đã xem băng video Pháp Luân Đại Pháp tại nhà một người bạn và được bạn tặng cho một cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Khi về tới nhà, tôi đọc cuốn sách một mạch từ đầu đến cuối. Cuốn sách vô cùng uyên thâm và tôi thực sự có ấn tượng mạnh mẽ.

Kể từ đó, tôi đã không cần dùng tới thuốc nhỏ mắt hay uống thuốc nữa, nhưng mắt tôi cảm thấy rất tốt. Trước đây nếu đọc sách một lúc, mắt tôi sẽ bị mỏi và đau, nhưng bây giờ cho dù có đọc sách hay ngồi máy tính bao lâu đi chăng nữa, mắt tôi vẫn hoàn toàn bình thường. Tôi từng là một người rất nóng tính, nhưng nhờ chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Công trong cuộc sống hàng ngày, tôi đã trở thành một người kiên nhẫn, chu đáo và vui vẻ.

Bây giờ, tôi đã 40 tuổi và là một cô giáo. Tôi yêu quý học sinh của mình và cảm thấy tâm hồn mình cũng trẻ trung như chúng. Các học sinh đối xử với tôi như bạn bè và thường yêu cầu tôi giúp đỡ và chia sẻ thức ăn với chúng. Năng lực công tác và sự hòa đồng của tôi cũng đã giành được sự ủng hộ và đánh giá cao của các đồng nghiệp. Hơn nữa, tôi cũng chăm sóc chu đáo chồng và cô con gái nhỏ đáng yêu ở nhà.

Khi tôi 18 tuổi, bệnh tật như một sợi dây xích vô hình trói tôi vào một cuộc sống đầy đấu tranh và đau khổ. Bây giờ tôi đã 40 tuổi, nhưng nhờ có Pháp Luân Đại Pháp, tôi trở thành một con người mạnh khỏe và hạnh phúc.

Những gì mà Sư phụ Pháp Luân Đại Pháp ban cho các học viên là vô giá. Khi Sư phụ còn giảng Pháp ở Trung Quốc trước khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, học phí lớp học của Pháp Luân Công thấp nhất so với các lớp học khí công khác vào cùng thời điểm đó, nhưng những gì mà học viên đạt được lại là rất nhiều. Hơn nữa, toàn bộ kinh sách của Đại Pháp đều có sẵn trên mạng, hoàn toàn miễn phí, ai cũng có thẻ tải về và học.

Trong cuộc bức hại, thế giới có thể thấy rõ ràng ranh giới giữa thiện và ác. Tôi hy vọng rằng câu chuyện của tôi có thể góp phần làm sáng tỏ và gửi tới mọi người một thông điệp rằng: Pháp Luân Đại Pháp là tốt! Sư phụ thật vĩ đại!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/6/11/329617.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/7/8/157728.html

Đăng ngày 4-8-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share