Bài viết của một học viên ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-6-2016] Năm 2013, tôi mắc một căn bệnh nghiêm trọng, với những cơn đau dữ dội ở thắt lưng và chân. Tôi cũng bị đau thần kinh tọa và bị thở dốc. Tôi đã phải nằm liệt giường và bệnh viện cũng không giúp gì được. Tôi hầu như đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Đầu tháng 4 năm 2014, dì tôi là một học viên Pháp Luân Công tới thăm tôi và khi nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của tôi, dì khuyên tôi luyện Pháp Luân Công. Tôi cũng không chắc là nó có giúp được gì cho mình hay không khi ngay cả bệnh viện cũng đã không thể làm được gì nhiều cho tôi.

Dì tôi nói: “Cháu sẽ ổn thôi, chỉ cần cháu tin vào Sư phụ, tin vào Đại Pháp và nghiêm khắc tự yêu cầu bản thân chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.”

Sư phụ đã cứu tôi

Tôi bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân và học luyện công. Bởi tình trạng sức khỏe của tôi quá yếu, nên tôi chỉ có thể nằm trên giường mà học Pháp.

Vào một đêm giữa tháng Tư, tôi mơ thấy có vài bác sỹ trong trang phục màu trắng đứng xung quanh tôi. Họ nhìn vào đầu tôi, và từ cử chỉ của họ, tôi đoán là họ muốn đâm một cây kim có chiều dài bằng ngón tay xuyên qua trán của tôi. Cây kim thoáng chốc đã đâm xuyên qua trán mà không gặp trở ngại nào.Tôi không nghĩ là cây kim đã đâm xuyên vào trán bởi tôi nhìn thấy rõ ràng đó là một con rắn nhỏ. Họ nói rằng nó đã chết ở bên trong đầu và sẽ biến mất.

Khi thức giấc vào sáng hôm sau, tôi cũng không suy nghĩ nhiều vì nghĩ nó chỉ là một giấc mơ. Nhưng lúc nhìn vào trong gương khi đang rửa mặt, tôi đã thực sự rất sốc. Trên trán tôi có hai vết bớt lớn và vết bên trái hơi lớn hơn vết bên phải một chút và khoảng cách giữa hai vết bớt đúng bằng chiều dài của ngón tay giữa.

Kể từ hôm đó, tôi có thể ngồi dậy được và đọc sách.

Cuối tháng Tư, dì tôi lại tới thăm tôi. Tôi kể với dì, bây giờ tôi đã cảm thấy khá hơn và có thể ngồi dậy được để đọc sách, nhưng chỉ có thể luyện được một bài công pháp vì không thể đứng lâu được. Tôi kể với dì, tôi chỉ có thể luyện bài công pháp số hai được 10 phút và vẫn chưa luyện đến bài công pháp số năm. Dì tôi nói luyện như vậy vẫn chưa được và nhất định tôi cần phải luyện hết cả năm bài công pháp.

Đêm đó, tôi hạ quyết tâm phải luyện hết cả năm bài công pháp. Sáng hôm sau, khi đang luyện bài công pháp số hai, đột nhiên, tôi cảm nhận được một luồng khí nóng thông thấu toàn thân, cảm giác thân thể vô cùng dễ chịu. Nước mắt tôi cứ trào ra, bởi đã từ lâu tôi chưa biết tới một cảm giác tuyệt vời như vậy.

Mọi bệnh tật của tôi đã biến mất trong ngày hôm đó, bao gồm cả bệnh viêm phế quản mãn tính nghiêm trọng mà tôi đã mắc hồi trẻ. Cảm giác toàn thân nhẹ nhàng, và tôi có thể đạp xe đèo mẹ ra chợ bán hàng tạp hóa, công việc mà tôi vẫn thường làm khi chưa mắc bệnh.

Tôi đã không hề động tới một viên thuốc kể từ khi bắt đầu tu luyện, và mọi người trong gia đình tôi đã được chứng kiến sự thần kỳ của Pháp Luân Công.

Sư phụ đã cứu cha tôi

Cha tôi đã bị đầu độc sâu nặng trong Văn hóa Đảng. Ông là một người vô thần cứng đầu và không bao giờ ủng hộ việc tu luyện của tôi. Thậm chí, ông còn nói những lời bất kính với Sư phụ và Đại Pháp.

Cuối năm 2015, cha tôi bị bệnh nặng và phải nhập viện. Ông được phát hiện có một khối u to trong ổ bụng và các bác sỹ nói rằng tình trạng sức khỏe của cha tôi rất kém và gia đình cần chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất xảy ra. Em tôi hỏi liệu cha tôi còn sống được bao lâu nữa. Các bác sỹ nói : “Khoảng hơn một tháng”. Cha tôi đã làm phẫu thuật, nhưng bụng ông thậm chí lại bị phình to hơn.

Tôi cầu xin Sư phụ cứu cha tôi: “Xin Sư phụ hãy cứu cha con. Con vẫn chưa giảng chân tướng được cho cha con. Đó là lỗi của con. Con xin lỗi Sư phụ, xin lỗi cha…”

Hàng ngày tôi đều phát chính niệm, và hình dung cái bụng phình lên của cha tôi đang ở ngay trước mặt và cầu xin Sư phụ gia trì. Tôi phát chính niệm cường đại để giải thể mọi sinh mệnh và các vật chất xấu ở các không gian khác bức hại thân thể cha tôi.

Ba ngày sau, vết mổ ở bụng cha tôi đã nứt mở ra và máu lẫn mủ tuôn chảy ra ngoài. Các bác sỹ cũng khiếp sợ, mọi người trong gia đình tôi cũng lo sợ. Tôi nói với mọi người không có gì phải lo lắng và đó chỉ là những vật chất xấu đang được loại bỏ đi mà thôi.

Vài ngày sau, cha tôi đã hoàn toàn bình phục và được xuất viện về nhà.

Chiều hôm đó, cha tôi nói với mẹ tôi rằng sức khỏe của ông đã hoàn toàn hồi phục và ông được các vị thần cứu mạng. Ông kể vào đêm mà vết mổ ở bụng ông bị vỡ ra ông đã có một giấc mơ: “Một vị lão Đạo sỹ đã nói thầm vào tai tôi, ‘ông cụ à, ông ổn rồi, bệnh của ông đã được chữa khỏi rồi.’”

Mẹ tôi nói đó là Sư phụ Pháp Luân Công đã cứu mạng ông và nói từ nay ông không được nói những lời bất kính về Sư phụ và Đại Pháp nữa.

Bây giờ, cha tôi đã hoàn toàn tin vào Đại Pháp, và ông cũng đã bắt đầu bước vào tu luyện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/6/13/329958.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/7/2/157652.html

Đăng ngày 31-7-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share