Bài viết của học viên Lăng Vân (bút danh)
[MINH HUỆ 30-5-2016] Khi còn là học sinh lớp 10 ở Trung Quốc, do áp lực học hành lớn nên tôi đã bị mắc một số triệu chứng của bệnh thận. Tôi bị đau vùng thắt lưng, chóng mặt, ù tai và một số triệu chứng khác. Tôi thường cảm thấy mệt mỏi và thỉnh thoảng ngủ gà ngủ gật trong lớp. Vì nghĩ mình bị thiếu ngủ nên tôi cũng không quan tâm lắm tới tình hình sức khỏe của mình. Mãi tới khi mẹ đưa tôi đi khám, bác sỹ đã phải kê thuốc để điều trị bệnh thận cho tôi. Sau khi dùng hết đợt thuốc, tôi cảm thấy mạnh khỏe hơn và nghĩ rằng mình đã hoàn toàn bình phục.
Trong suốt năm học đầu tiên của đại học, tôi thường bị đau ở vùng thắt lưng trong giờ học thể chất. Cơn đau lan tỏa khắp cơ thể và tôi được chuẩn đoán bị thoát vị một bên đĩa đệm. Bác sỹ cho rằng cơn đau này có liên quan tới bệnh thận của tôi. Tôi đã phải sử dụng những loại thuốc rất đắt tiền. Mọi việc dường như tồi tệ hơn khi bác sỹ khuyên tôi hàng ngày nên nghỉ ngơi trên giường thay vì vận động như thường lệ. Tôi đã thực sự rất thất vọng.
Trong năm học cơ sở, tôi đã phải tăng cường học thêm rất nhiều để chuẩn bị đăng ký vào học chuyên ngành nên tôi luôn thấy mệt mỏi và áp lực. Tôi thường phàn nàn mỗi khi người nhà gọi điện vì thế nên mối quan hệ giữa chúng tôi trở nên rất căng thẳng. Theo gợi ý của một nhân viên tư vấn của nhà trường, tôi đã gặp một bác sỹ tâm lý và được chuẩn đoán mắc triệu chứng trầm cảm và quá lo lắng. Từ đó, mỗi ngày tôi đều phải uống thuốc để điều trị các triệu chứng này.
Vào năm học thứ hai, chương trình học ở trường ngày càng nặng. Thay vì được chơi các môn thể thao quanh khu ký túc xá và phòng ăn, tôi lại phải dành nhiều thời gian cho việc học hành ở trên lớp và trên thư viện. Mặc dù thường xuyên nhận được nhiều giải thưởng dành cho sinh viên xuất sắc nhưng tôi vẫn không cảm thấy vui. Mẹ tôi cũng rất lo lắng khi nhìn thấy cơ thể yếu ớt và tinh thần xuống dốc của tôi.
Một hôm bà nói với tôi: “Mẹ đã làm tất cả mọi điều trong khả năng của mẹ – cho con tiền, mua cho con những thứ cần thiết và giúp đỡ con trong cuộc sống. Nhưng những điều đó cũng không thể cải thiện được sức khỏe và tâm lý cho con,” Bà dừng lại và tiếp tục: “Chỉ còn một cách duy nhất có thể giúp con bây giờ đó là tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”
Mẹ tôi đã tu luyện môn thiền định Pháp Luân Đại Pháp nhiều năm nay, nhưng vì sợ ảnh hưởng của cuộc đàn áp Pháp Luân Công đang diễn ra ở Trung Quốc nên mẹ cũng không thúc giục tôi nhiều. Bà đã thay đổi suy nghĩ khi chứng kiến tình trạng sức khỏe và tâm lý của tôi.
Tôi bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cảm thấy rất ấm áp mỗi khi đọc cuốn sách. Dần dần, tôi cảm thấy cơ thể mình có thêm nhiều năng lượng, tâm hồn hạnh phúc hơn và tràn ngập tiếng cười trong cuộc sống.
Kết quả học tập của tôi cũng như các mối quan hệ với các bạn cùng trường đều được cải thiện hơn. Vài tháng sau, tôi tốt nghiệp đại học và đạt danh hiệu sinh viên ưu tú nhất khoa và được một trường đại học tại Hoa Kỳ đón nhận.
Mùa hè năm sau, hàng ngày tôi và mẹ đã được cùng nhau luyện các bài công pháp. Tôi thực sự rất hạnh phúc khi được ra nước ngoài học tập và được tự do tu luyện theo đức tin của mình.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/5/30/329415.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/6/10/157354.html
Đăng ngày 13-7-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.