Bài viết của chồng một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 23-5-2016] Trong nhiều năm vợ tôi đã bị bức hại vì cô ấy là một học viên Pháp Luân Công. Cô ấy liên tục bị bắt, bị đưa đến một trại lao động và buộc phải rời nhà để tránh bức hại. Tôi rất giận dữ với cô ấy. Tôi chửi mắng, sử dụng bạo lực và đe dọa ly dị cô ấy. Tôi đổ lỗi cho vợ mình về tất cả những rắc rối do chế độ cộng sản gây ra. Vô tình tôi đã trợ giúp những kẻ hành ác làm hại người tốt.
Sau lần đầu tiên vợ tôi bị bắt, cảnh sát đã để cô ấy về nhà một thời gian ngắn. Tôi giận dữ và đánh cô ấy trước mặt những người khác. Tôi nghĩ: Nếu từ bỏ Pháp Luân Công, vợ mình sẽ không bị tống giam nữa. Tôi lo lắng về vấn đề ai sẽ chăm sóc con trai chúng tôi và vận hành công việc kinh doanh của gia đình. Tại sao tôi phải sống thế này? Tôi trút hết tất cả giận dữ của mình lên cô ấy.
Sau khi được thả khỏi trại giam, cảnh sát thường xuyên sách nhiễu vợ tôi. Để tránh bị bắt giữ, cô ấy đã đi trốn. Tôi lại một mình chăm sóc con trai và lo cho cửa hàng của gia đình. Quá mệt mỏi, nên tôi đã đóng cửa hàng và sống bằng khoản tiền tiết kiệm. Không có lựa chọn, tôi phải làm công nhân.
Tôi buồn chán với cảnh khổ cực và nói với vợ mình: “Anh không thấy hồi kết cho chuyện này và anh đã chịu đựng đủ rồi. Em phải hứa với anh không đi ra ngoài nữa, hoặc anh sẽ gửi đơn xin ly hôn.” Cô ấy không nói gì.
Oán hận mặc dù đã hiểu chân tướng
Trái tim tôi tan nát. Tôi yêu vợ con mình nhiều đến mức tôi không thể tưởng tượng được cuộc sống sẽ ra sao nếu thiếu họ. Tôi cũng biết vợ tôi vô tội và là một người rất tốt. Nhưng tôi cũng quá sợ hãi khi phải chịu đựng một cuộc sống như thế này. Tôi biết cô ấy sẽ không bao giờ hứa từ bỏ tín ngưỡng của mình, vì vậy tôi đã không gửi đơn ly hôn nữa. Tuy nhiên, tôi không thể thoát khỏi cảm giác oán hận và sợ hãi.
Mỗi lần vợ tôi ra ngoài để làm những việc liên quan đến Pháp Luân Công, tôi bắt đầu lo lắng. Khi cô ấy trở về, tôi bắt đầu gây gổ và đe dọa ly hôn nếu cô ấy bị bắt trở lại. Nhưng cô ấy vẫn giữ im lặng và yêu cầu tôi bình tĩnh.
Cảm động sâu sắc
Một ngày sau khi vợ tôi về nhà muộn vào ban đêm, tôi bắt đầu chửi mắng cô ấy. Cô ấy bắt đầu khóc và nói với tôi: “Đại Pháp bị công kích một cách bất công và các đồng tu bị bức hại. Nếu em ở nhà và đặt tâm vào việc kinh doanh, em không thể được gọi là một người tốt. Nếu bạn bè anh bị làm hại và gặp rắc rối, anh giả vờ như không biết gì, vậy anh là loại người gì?”
Tôi cảm động sâu sắc bởi những lời của vợ mình. Lần đầu tiên, tôi không giận dữ. Đúng vậy, con người ngày nay thật ích kỷ và họ chỉ muốn sống một cuộc sống tốt đẹp cho chính bản thân mình. Ai dám lên tiếng giống như các học viên Pháp Luân Công để bảo vệ tín ngưỡng của mình và nhân quyền. Vợ tôi đang mạo hiểm mạng sống của cô ấy vì những học viên khác. Tôi không có can đảm để giúp vợ mình, nhưng ít nhất tôi cũng không nên giúp những kẻ hành ác bức hại cô ấy nữa.
Ủng hộ các học viên giảm bức hại
Khi mùa đông đến, vợ tôi lại bị giam giữ vì phân phát tờ rơi Pháp Luân Công. Tôi phải chăm sóc cậu con trai bốn tuổi và lo cho cửa hàng của gia đình. Tôi cũng rất nhớ và lo lắng cho vợ mình. Nhưng tôi cũng bắt đầu tôn trọng quyết định của cô ấy.
Tôi viết một bức thư cho vợ: “Anh không thể tưởng tượng được hoàn cảnh khủng khiếp mà em đang đối mặt.” Vì vợ tôi từ chối từ bỏ tín ngưỡng của mình, nên cảnh sát đã không cho tôi được thăm cô ấy.
Tôi quyết định gọi điện và viết thư đến phòng cảnh sát. Tôi nói với họ rằng gia đình và họ hàng của vợ tôi rất lo lắng về tình hình của cô ấy. Tôi cũng nói với cảnh sát rằng vợ tôi là một người rất kiên định và cô ấy sẽ không bao giờ từ bỏ tín ngưỡng của mình. Nhờ chiến dịch gửi thư và gọi điện thoại thường xuyên của tôi, cảnh sát đã thực sự dễ tính hơn với vợ tôi. Một vài tháng sau, cô ấy được thả ra.
Điều này cho tôi thấy rằng nếu tất cả gia đình của các học viên ủng hộ họ và làm những điều tốt nhất để giải cứu họ, cảnh sát sẽ suy nghĩ thấu đáo hơn trước khi họ bức hại các học viên.
Giang Trạch Dân chỉ đạo cuộc bức hại
Một ngày, vài nhân viên cảnh sát đến để đưa vợ tôi đến một trại tẩy não. Tôi giận dữ và quát mắng họ. Khi họ lờ đi những lời phản đối của tôi, tôi đã gây gổ với họ. Cuối cùng họ đẩy tôi xuống đất và đưa cô ấy vào trong xe.
Sau khi xe cảnh sát rời đi, tôi đến trại tẩy não và hỏi họ tại sao họ lại giam giữ vợ tôi. Họ nói với tôi: “Anh đi mà hỏi Giang Trạch Dân. Đây là lệnh của ông ta.” Tôi quá tức giận đến nỗi không nói được gì. Tôi có thể nói được gì đây?
Hai ngày sau, vợ tôi trốn khỏi trại tẩy não nhưng không về nhà.
Sáng hôm sau, tôi nghe thấy ai đó gõ cửa và thấy vài nhân viên cảnh sát ở trước cửa. Tôi đã nhận ra hầu hết họ từ trước. Một người bị băng ngón tay, tôi đoán chắc rằng tay anh ta bị thương khi bắt vợ tôi và những học viên khác. Một cách mỉa mai tôi nói: “Làm tốt nhỉ? Hăng hái đi đối phó phụ nữ, có đáng không? Sao không dùng tài năng của anh để chống tội phạm ấy?” Anh ta rất ngượng và vẫn im lặng.
Sau đó cảnh sát hiếm khi đến nhà tôi, bởi họ biết tôi sẽ không giúp họ.
Sự sách nhiễu của cảnh sát
Một vài nhân viên cảnh sát đợi nhiều giờ tại tòa nhà nơi chúng tôi sinh sống. Điều này giúp tôi có đủ thời gian để giấu tất cả các tài liệu và sách Pháp Luân Công đi. Cuối cùng khi đến chỗ tôi, họ không tìm thấy gì.
Hai năm trước, một ngày vợ tôi lại bị bắt. Cảnh sát đã lấy được chìa khóa nhà tôi và vào nhà. Tôi là một người không nhanh trí và gặp khó khăn khi ra quyết định trước áp lực. Nhưng khi cảnh sát vào nhà tôi mà không gõ cửa, tôi nhanh chóng di chuyển những đồ của cô ấy đến một chỗ khác. Chỗ đó không phải lý tưởng để giấu đồ, nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể làm trong một vài giây.
Họ lục soát nhà tôi một lúc, nhưng không tìm thấy bất cứ tài liệu nhạy cảm nào. Cuối cùng họ lấy đi một số thứ từ phòng cô ấy, gồm cả một đồ quan trọng mà vợ tôi sử dụng mỗi ngày. Tôi nói với cảnh sát để những đồ đó lại, nếu không, tôi sẽ đấu lại với họ bằng tất cả sức lực của mình. Họ quay lưng đi và hứa sẽ để lại cho tôi. Trước khi rời đi với những thứ không quan trọng, họ yêu cầu tôi ký tên vào danh sách những đồ được lấy đi. Tôi đã từ chối.
Đại Pháp ban cho trí huệ và may mắn
Do năng lực giới hạn của mình, tôi phụ thuộc rất lớn vào vợ để vận hành việc kinh doanh của gia đình. Nhưng khi vợ tôi không ở nhà, tôi phải làm mọi thứ. Trước đây, tôi thậm chí không đủ tiêu chuẩn để làm trợ lý cho cô ấy, nhưng bây giờ tôi phải đảm nhận trách nhiệm. Một cách bất ngờ tôi nhận ra rằng mình không còn thiếu năng lực nữa. Tôi xoay sở để vận hành cửa hàng tốt và thậm chí kiếm được lợi nhuận kha khá.
Sau khi vợ tôi về nhà, một người hàng xóm nói với cô ấy rằng tôi quản lý rất tốt. Vợ tôi nói: “Đại Pháp đang giúp gia đình chúng ta và anh gặp may mắn vì đã bảo vệ các tài liệu Đại Pháp.”
Quả thực là tôi may mắn. Trong nhiều năm, tôi bị bệnh sỏi thận và đau đớn khó mà chịu đựng được. Một vài năm trước, trong kỳ nghỉ Tết Nguyên đán, tôi bị đau khủng khiếp và phải ở bệnh viện nhiều ngày để làm dịu cơn đau. Các bác sĩ không thể giúp gì cho tôi. Vợ tôi nói: “Chỉ có Pháp Luân Công mới giúp được anh.”
Theo lời khuyên của cô ấy, tôi thành tâm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi cũng nghe audio các bài giảng của Ngài Lý Hồng Chí. Trong vòng một tuần, những triệu chứng đó của tôi biến mất.
Tu luyện không hề dễ dàng
Mặc dù chưa bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, nhưng tôi hoàn toàn ủng hộ việc tu luyện của vợ mình. Khi cô ấy bận những việc của Pháp Luân Công, tôi cố gắng đảm trách nhiều việc vặt trong nhà hơn.
Khi cô ấy ghi nhớ sách của Pháp Luân Công, tôi đọc sách cùng với cô ấy để chắc chắn rằng cô ấy nhớ chính xác. Khi cô ấy cố gắng thuyết phục mọi người thoái Đảng Cộng sản và các tổ chức liên đới của nó, thỉnh thoảng tôi sẽ nói: “Hãy tin cô ấy, tất cả chúng tôi đã làm như vậy và đã thụ ích.” Thậm chí tôi đã thuyết phục được một người bạn thoái Đảng khi vợ tôi không ở đó.
Năm trước, khi các học viên Pháp Luân Công bắt đầu đệ đơn kiện hình sự Giang Trạch Dân, tôi không do dự và đã đệ đơn kiện của chính mình. Tôi tin rằng tất cả người dân Trung Quốc muốn thấy Giang Trạch Dân bị đưa ra xét xử.
Tôi đang nghĩ về việc trở thành một học viên, nhưng tôi không hội tụ đủ can đảm để làm được điều đó. Tu luyện Pháp Luân Công nhìn thì đơn giản, nhưng nó không hề đơn giản chút nào. Tôi khâm phục vợ mình và những học viên khác.
Trong dịp Tết Nguyên đán năm 2016, vợ tôi nói với tôi rằng tất cả các học viên gửi lời chúc mừng năm mới đến Ngài Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Công) và tôi cũng có thể làm điều đó vào năm nay chứ? Cô ấy nói rằng tôi có thể viết câu chuyện của mình và gửi nó lên trang web Minh Huệ.
Bây giờ tôi muốn tận dụng cơ hội này để nói: “Chúc mừng sinh nhật Ngài Lý Hồng Chí! Cảm tạ Ngài đã cứu độ các học viên Đại Pháp và gia đình họ!”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/5/23/327532.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/5/26/157167.html
Đăng ngày 6-7-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.