Bài viết của Sally Appert ở California
[MINH HUỆ 14-5-2016] Khi còn là một thiếu niên, tôi cùng mẹ và em gái đi thăm cầu Foresthill, cây cầu cao nhất ở California. Tôi muốn trèo xuống bên sườn thung lũng phía dưới cây cầu để tới dòng sông, nhưng nó quá dài và dốc đứng. Anh em tôi còn trẻ và sung sức, nhưng mẹ tôi thì yếu và mệt mỏi, vì bà đã bị đau cơ và tiểu đường mãn tính loại I trong một thời gian dài. Chúng tôi đi xuống dưới thung lũng được một đoạn ngắn thì mẹ chúng tôi nói rằng bà không thể trèo lên được nếu đi xa hơn, vì vậy chúng tôi đã quay lại. Vừa mới quay lại dốc – bà đã phải nắm lấy cánh tay chúng tôi và chúng tôi kéo bà lên.
Mùa hè năm đó, chúng tôi có một chuyến đi đến Alaska cùng nhau. Tôi nhận thấy rằng có gì đó kỳ lạ. Mẹ tôi không thấy mệt mỏi. Bà đi bộ băng qua một con sông băng lớn, khám phá một hang động và đi thăm tất cả các điểm du lịch cùng chúng tôi mà không kêu mệt. Bà thậm chí không ăn theo chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt như bình thường và không dùng thực phẩm chức năng cần để hoạt động. Như thể là đột nhiên bà đã trẻ lại.
Sau đó, bà nói cho tôi biết lý do. Hai tuần trước chuyến đi của chúng tôi, bà đã học Pháp Luân Đại Pháp, một môn tu luyện thiền định Trung Quốc giúp đề cao cả tâm lẫn thân. Chỉ trong một vài ngày, Pháp Luân Đại Pháp đã khiến bà trở nên khỏe mạnh.
Một vài tháng sau, bà đi xuống tất cả các con đường dưới thung lũng cầu Foresthill và đã quay trở lại cùng với anh em tôi. Bà không cần nắm tay chúng tôi để đi lên trên.
Không cần phải nói, tôi muốn biết nhiều hơn về Pháp Luân Đại Pháp. Chẳng bao lâu sau tôi bắt đầu tu luyện, tiến nhập vào chỉnh thể hàng chục triệu người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trên toàn thế giới, những người đã được trải nghiệm những lợi ích đáng kinh ngạc.
Vượt qua nỗi sợ hãi
Từ bé tôi đã nhát gan. Tôi sẽ khóc nếu ai đó mà không phải cha mẹ mình bế tôi. Khi còn là một cô bé, tôi sợ tiếng ồn, đặc biệt âm thanh của nước chảy. Khi dưới 13 tuổi, tôi trở nên sợ một loạt những thứ như: vi trùng, đám đông, tiệc thức trắng, đồ ăn, mùi hôi, các triệu chứng nhẹ nhất của bệnh và thậm chí sợ cả việc con thú nhồi bông của tôi có khả năng sẽ bị cũ trong tương lai và trở thành đồ bỏ đi. (Cái cuối cùng nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng tôi đã thao thức trong đêm lo lắng mình sẽ sinh bệnh vì nó)
Bác sĩ chỉ định cho tôi dùng thuốc an thần, việc đó đã giúp được tôi phần nào, nhưng khi 15 tuổi, tôi mắc phải những triệu chứng của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Bất kể nơi nào tôi đến, tôi ép mình đọc bất kể chữ nào tôi thấy. Nếu không đọc, tôi cảm thấy lo lắng khủng khiếp, như thể nước nóng tràn vào dạ dày tôi. Tựa như là tôi không thể kiểm soát được tâm trí của chính mình và điều đó thật kinh khủng. Thật may mắn là tôi được học tại nhà trong thời gian đó. Nếu đến trường, tôi không biết mỗi ngày mình sẽ phải vượt qua như thế nào. Ở nhà, tôi giữ cho mắt mình hướng xuống sàn nhà nhiều nhất có thể để tránh nhìn vào các chữ.
Tôi phải dùng lượng thuốc an thần gấp đôi để kiểm soát chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nhưng thuốc không thể hoàn toàn chữa khỏi được. Tôi biết rằng các hóa chất trong thuốc không tốt cho cơ thể mình và tôi nghe nói rằng thuốc này gây nghiện và khó để bỏ nó, và theo thời gian tôi có thể phải dùng liều lượng ngày càng nhiều. Tôi không muốn điều đó xảy ra nhưng tôi sợ dừng dùng nó.
Khi 19 tuổi, mẹ tôi nói với tôi về Pháp Luân Đại Pháp. Khi 20 tuổi, tôi bắt đầu đọc cuốn Chuyển Pháp Luân bản tiếng Anh, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, được phiên dịch từ tiếng Trung. Cuốn sách dạy tôi làm thế nào để đề cao tâm tính, nâng cao đạo đức, qua việc chiểu theo nguyên lý Chân–Thiện–Nhẫn. Chỉ qua việc đọc cuốn sách này và thậm chí trước khi tôi học các bài công pháp Pháp Luân Đại Pháp, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của tôi đã được chữa lành.
Một vài tháng sau đó, tôi học năm bộ công pháp. Dần dần tôi dừng dùng thuốc an thần và chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế đã không quay trở lại nữa. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, một lần tôi quên dùng thuốc trong hai ngày liên tiếp, kết quả là tôi trở nên bị kích động và (nếu tôi nhớ chính xác) tôi đã đẩy một cách thô bạo em gái của mình. Bây giờ tôi không có kích động nữa. Tôi đã chịu đựng một vài triệu chứng vật vã ngắn vì thiếu thuốc và chẳng bao lâu sau những thứ đó cũng biến mất. Tôi không còn cần dùng thuốc nữa.
Đề cao tâm tính
Tôi đã phàn nàn rất nhiều về chuyện làm việc vặt trong nhà, thậm chí là tôi không có nhiều việc phải làm. Sau khi đọc sách Chuyển Pháp Luân và học về Nhẫn, tôi đã rửa bát đĩa và lau dọn nhà tắm với một tâm thái vui vẻ.
Một lần, không lâu sau khi tôi bắt đầu học Pháp Luân Đại Pháp, cha tôi và mẹ kế đã không vui vì tôi liên tục quên khóa cửa vào ban đêm. Họ nói tôi phải bắt đầu đi ngủ sớm để tránh điều này xảy ra. Tôi nhận ra điều này sẽ làm tôi không có chút thời gian nào để viết lách vào ban đêm, vốn là sở thích của tôi. Tôi đã giận dữ đến nỗi không nói được lời nào. Sau đó, tôi đã nói chuyện với cha mình một cách vô lễ và nói với ông rằng tôi từ chối nghe theo quy định về giờ đi ngủ đó.
Sau đó, tôi nhớ đến Chân–Thiện–Nhẫn. Qua việc đọc sách Chuyển Pháp Luân, tôi hiểu ra rằng chúng ta phải xem tình huống như một khảo nghiệm về tâm tính. Tôi đã không qua được khảo nghiệm này và xấu hổ về bản thân mình. Ngày hôm sau, tôi xin lỗi cha mình và nói rằng mình đã thô lỗ và ngu ngốc. Ông cười và ôm lấy tôi. Cứ như vậy, mâu thuẫn đã tan biến. Tôi đặt một tờ ghi nhớ gần giường mình để nhắc bản thân khóa cửa và vấn đề đã được giải quyết.
Kể từ đó, tôi luôn cố gắng chiểu theo nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp bất cứ khi nào gặp mâu thuẫn. Kết quả thật tuyệt vời. Tôi và mẹ kế đã từng mâu thuẫn và không hợp nhau, nhưng kể từ ngày hôm đó, chúng tôi đã rất hợp nhau.
Tâm trí thanh thản
Khi tôi 22 tuổi, tôi và em gái chuyển đến căn hộ riêng của mình. Em gái tôi vui mừng với việc dọn ra ngoài, còn tôi thì sợ hãi và nhớ nhà. Thực tế là tôi đã rất lo lắng trong vài tháng, vì tôi chỉ mới trưởng thành và có nhiều trách nhiệm hơn, tôi có người bạn trai đầu tiên và lo lắng về tương lai.
Tuy nhiên, dọn ra ngoài có nghĩa là tôi có thể lên kế hoạch cho chính mình, vì vậy tôi có nhiều thời gian hơn để học Chuyển Pháp Luân và luyện công. Tôi bắt đầu đọc sách và luyện công tinh tấn hơn. Hai tuần sau đó, tôi không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Tôi biết Pháp Luân Đại Pháp đã giúp mình.
Bây giờ tôi đã 25 tuổi. Tôi không còn là đứa trẻ lo lắng về những con thú nhồi bông khi nằm trên giường nữa. Nếu tôi thấy mình nằm thao thức trên giường và sợ hãi, tôi sẽ thức dậy và luyện công, sau đó tôi cảm thấy điềm tĩnh trở lại.
Tôi đã từng nhận phúc lợi xã hội do không có thu nhập, vì tôi có một số triệu chứng của bệnh tự kỷ và mẹ kế tôi không chắc rằng liệu tôi có thể tìm được một công việc không. Sau khi học Pháp Luân Đại Pháp, tôi viết thư đến nhân viên phúc lợi xã hội và giải thích rằng tôi không còn mất khả năng lao động nữa vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Họ đã dừng gửi tiền cho tôi.
Bây giờ tôi làm việc cho một công ty điện tử và thỉnh thoảng đi công tác. Tôi tự mình đi công tác đến Florida và khi cảm thấy sợ hãi vì xa nhà, tôi đọc thuộc lòng Luận Ngữ trong cuốn Chuyển Pháp Luân và cảm thấy tốt hơn. Khi đó nếu tôi không phải là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, chắc chắn tôi sẽ hoảng sợ.
Người bạn trai tôi nhắc đến ở trên bây giờ là chồng tôi. Anh ấy cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Vì cả hai chúng tôi đều tuân theo Chân–Thiện–Nhẫn, mối quan hệ của chúng tôi rất hòa ái và gần như không bao giờ cãi nhau. Nhờ Pháp Luân Đại Pháp mà tôi có một cuộc sống bình thường, một cuộc hôn nhân hạnh phúc và một tâm trí thanh thản.
Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp và là tác giả cuốn Chuyển Pháp Luân, đã đưa Pháp Luân Đại Pháp ra công chúng vào năm 1992. Trước đó, môn tu luyện chỉ được đơn truyền. Tôi biết ơn sâu sắc khi được sống trong thời điểm mà Pháp Luân Đại Pháp đang hồng truyền trên thế giới.
Năm 1999, lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cảm thấy bị đe dọa và đố kỵ với việc Pháp Luân Đại Pháp được phổ truyền rộng rãi. ĐCSTQ đã tiến hành đàn áp tàn bạo, sách nhiễu, tra tấn và giết hại những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc. Bởi vì Pháp Luân Đại Pháp đem đến cho tôi và hàng triệu người khác rất nhiều lợi ích, vậy nên tôi đã làm những công việc tình nguyện để nâng cao nhận thức của người dân về cuộc bức hại.
Tôi hy vọng rằng bài viết này sẽ giúp thêm nhiều người biết về vẻ đẹp của Chân–Thiện–Nhẫn.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/5/14/328697.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/5/19/157072.html
Đăng ngày 3-7-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.