Bài viết của một học viên ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-5-2016] Anh trai của con rể tôi là chủ nhiệm Ủy ban Chính trị và Pháp luật đã tới thăm chúng tôi trong dịp Tết Nguyên đán năm ngoái. Tôi biết đó không phải là ngẫu nhiên và cậu ấy là một người hữu duyên cần được cứu.
Trước khi chúng tôi gặp mặt, tôi đã phát chính niệm. Sau đó, tôi hỏi cậu ấy cách cậu ấy sẽ đối xử với các học viên Pháp Luân Công. Cậu ấy trả lời: “Cháu sẽ quản nếu cháu tình cờ gặp phải việc ấy.” Tôi hỏi: “Cháu có định quản cô không?” Cậu ấy mỉm cười và trả lời là không.
Khi tôi nói: “Thậm chí cháu đừng có nghĩ về điều đó!” cậu ấy lại mỉm cười.
Tôi nói: “Cháu nên thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Còn điều gì quan trọng hơn sinh mạng của cháu nhỉ?” Cậu ấy đồng ý và nói: “Vâng, cháu thoái.” Một thành viên trong gia đình cậu ấy cũng là Đảng viên. Cả hai cùng thoái ĐCSTQ.
Một lần, tôi gặp một cảnh sát ở quảng trường. Tôi liếc nhìn ông ấy một vài lần và ông ấy cũng nhìn tôi, do đó tôi đã tiến lại gần và hỏi thăm xem có phải ông ấy đang làm nhiệm vụ phải không. Ông đáp: “Vâng. Hiện đang là ca làm việc của tôi.”
“Ông hẳn là rất mệt. Ông không nghỉ hưu sao?” tôi bắt chuyện. Ông ấy đáp: “Trước đây tôi đã nghỉ hưu một khoảng thời gian dài. Tôi đang phụ việc tại đồn cảnh sát địa phương.” “Vậy ông là một Đảng viên?” tôi hỏi.
Ông ấy nói: “Tôi trở thành Đảng viên khi đang học Đại học Cảnh sát Đông Bắc.“ Tôi hỏi: “Ông nghĩ ĐCSTQ là tốt hay xấu?” Khi ông ấy trả lời: “Không tốt cũng không xấu,” tôi tiếp tục hỏi: “Ông có biết về việc thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới để có một tương lai an toàn và tốt đẹp không?”
Ông ấy nói ông biết điều đó, do đó tôi đã hỏi rằng liệu ông ấy có muốn thoái ĐCSTQ không. Ông ấy nói: “Cảnh sát cũng không khác gì những người khác. Nếu chị muốn tôi thoái, thì tôi sẽ thoái.” Tôi hỏi tên ông ấy và ông ấy đã thoái ĐCSTQ.
Có một nhân viên cảnh sát ở trong một ngân hàng. Tôi tiến đến chỗ anh ấy và nói về việc thoái ĐCSTQ. Anh ấy đồng ý thoái.
Trong suốt những năm ấy, tôi không có bất kỳ bản in tài liệu giảng chân tướng nào để phát. Tôi tự mình viết những nội dung rồi đặt chúng ở nơi công cộng hoặc trong giỏ xe đạp. Tôi có tâm sợ hãi và lo sợ bị nhìn thấy. Tôi sợ bị mọi người phát hiện mình là học viên Pháp Luân Công ở nơi công cộng. Vào một buổi tối mùa hè năm 2000, nhà tôi bị mất điện. Tôi đã đến ủy ban khu phố để tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra.
Họ nói với tôi nguyên nhân là vì tôi là học viên Pháp Luân Công, nên tôi phải tới đồn cảnh sát để xin giấy phép nếu tôi muốn có điện.
Ngày hôm sau tôi tới đồn cảnh sát. Tôi tìm chủ nhiệm Ủy ban Chính trị và Pháp luật và nói với ông ấy chi tiết sự việc. Ông ấy đã nói với tôi một số điều mà tôi vẫn còn nhớ rất rõ: “Bà thật sự dũng mãnh. Bà giống như một mãnh sư vậy.” Rồi ông ấy đưa cho tôi giấy phép.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/5/15/328804.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/6/9/157339.html
Đăng ngày 26-6-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.