Bài viết của một học viên trẻ ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-5-2016] Hồi còn học tiểu học tôi được xem là một đứa trẻ có vấn đề và thường bị xếp hạng cuối lớp. Nhưng lúc vào đại học, tôi đã giành được học bổng hạng nhất quốc gia. Tất cả những thay đổi ở tôi là nhờ đức tin vào Chân-Thiện-Nhẫn.

Mọi chuyện bắt đầu vào năm 1998 khi mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó, bà đã giới thiệu Đại Pháp cho tôi.

Lúc ấy, điểm số của tôi thường đứng ở vị trí thấp nhất lớp và cách cư xử không tốt của tôi thường gây rắc rối cho tất cả mọi người. Kết quả là, các giáo viên đã quyết định phân cho lớp trưởng ngồi cạnh tôi. Nhưng họ đã thất vọng khi điểm số của lớp trưởng đã giảm từ 90% xuống còn 60%. Mọi người nói rằng đó đều là do ảnh hưởng của tôi.

Cha mẹ của tôi sống trong khu tập thể của công ty. Hàng xóm của chúng tôi chủ yếu là đồng nghiệp của cha mẹ tôi và con cái của họ, đồng thời cũng là bạn học của tôi. Tôi thường kết thúc mọi việc bằng những trận đánh nhau nảy lửa với họ. Kết quả là, cha mẹ của họ đã bảo họ đừng chơi với tôi nữa.

Tôi nói dối rất tự nhiên. Tôi thậm chí còn lấy cắp đồ của bạn học. Cha mẹ tôi thường bị các giáo viên và cố vấn học tập mời đến trường. Họ thường kết thúc bằng việc đánh đập và la mắng tôi trước mặt mọi người.

Cố vấn học tập bảo tôi rằng: “Ngay cả cha mẹ của con còn phải chịu thua con thì chúng ta còn có thể làm được gì cho con đây?”

Cơ hội thay đổi cuộc đời

Sau khi mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bà đã thay đổi từ một người vốn nóng tính thành một người hòa nhã và không còn đánh hay la mắng tôi nữa. Cha mẹ tôi cũng từng hay cãi nhau. Nhưng sau khi bắt đầu tu luyện, mẹ tôi luôn nói bà nên hướng nội và cố gắng chính lại bản thân bất cứ khi nào gặp vấn đề. Bà quyết định bỏ chơi mạt chược và thay vào đó là dành thêm thời gian cho việc học hành của tôi.

Mẹ tôi đã làm gương cho tôi bằng cách chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi thật sự thấy Pháp Luân Đại Pháp đã mang đến những thay đổi cho gia đình tôi như thế nào, và Đại Pháp đã bám rễ trong tâm tôi.

Sau khi theo mẹ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã thay đổi rất nhiều. Tôi nhận ra rằng nói dối và ăn cắp đồ của người khác là sai và nếu chúng ta làm những việc này thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Thành công trong học tập theo sau

Điểm số của tôi đã đạt được những tiến bộ đáng kể và tôi muốn trở thành một học sinh gương mẫu. Khi có việc cần, tôi đã tình nguyện đảm nhận những nhiệm vụ nặng nề, mệt nhọc hoặc dơ bẩn. Những lúc cực nhọc mồ hôi nhỏ trên khuôn mặt, tôi thường nhắc mình nhớ đến những gì đã được học từ Pháp Luân Đại Pháp – rằng chịu khổ là việc tốt. Khi những người khác nhờ tôi làm điều gì đó, tôi đều sẵn sàng giúp đỡ. Nếu tôi bị đối xử không công bằng, tôi chỉ giữ nó cho riêng mình và cố gắng làm hết sức có thể.

Nhiều bạn cùng lớp bây giờ đã sẵn sàng làm bạn với tôi. Tôi bắt đầu có những người bạn tốt!

Trong trường có hai học sinh thường hay bắt nạt và gây khó dễ cho tôi. Tuy vậy, tôi không bao giờ tranh cãi với họ và vẫn xem họ là bạn. Một trong hai người sau đó đã xin lỗi tôi. Tôi đáp lại rằng: “Không sao, tôi không trách bạn đâu.” Cô ấy tự hỏi: “Sao bạn không trách mắng hai chúng tôi vì đã cư xử tệ với bạn như vậy?” Tôi nói: “Hiện tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và làm mọi việc chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn. Đó là lý do tại sao.” Cả hai chúng tôi cùng mỉm cười.

Sau khi thấy những thay đổi của tôi, cố vấn học tập của tôi đã kéo tôi sang một bên và hỏi: “Tại sao em đột nhiên lại hành động như vậy? Em đã trở thành một người khác!” Tôi đáp: “Mẹ em bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bà đã thay đổi bản thân hoàn toàn. Hiện em đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp theo mẹ và em cũng đã thay đổi.” Sau đó cô hỏi rằng: “Mẹ cô cũng đang học môn tương tự. Đó là môn gì vậy?” Tôi bảo với cô rằng nó là một môn tu luyện dạy mọi người trở thành người tốt.

Giữ vững đức tin của mình

Mùa hè năm tôi tốt nghiệp tiểu học, các báo cáo giả công kích Pháp Luân Đại Pháp đã được đăng tải 24/24 trên các phương tiện truyền thông. Sau đó, rất nhiều người Trung Quốc đã bị lừa và tin vào những tuyên truyền này.

Đêm giao thừa năm 2001, Giang Trạch Dân và tay sai của ông ta đã dàn dựng một màn kịch tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn để khiến người dân quay sang thù hận Pháp Luân Đại Pháp. Khi biết tin này, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong tâm trí tôi đó là: “Thứ này nhất định là giả!”

Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi tôi từ một cậu bé ích kỷ bị tất cả mọi người ghét bỏ thành một người biết đặt lợi ích của người khác lên trước. Thêm vào đó mẹ, cô dì chú bác và cả ông bà của tôi đều đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và đọc sách, họ là những người tốt nhất mà tôi từng gặp. Tôi biết rõ Pháp Luân Đại Pháp là gì và học viên Đại Pháp là người như thế nào.

Khi lên trung học, các cuốn sách ở trường có mang nội dung phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp. Họ cũng đưa các thông tin sai lệch này vào các bài kiểm tra của chúng tôi. Tôi biết rằng mình thà chịu mất điểm còn hơn là trả lời những câu hỏi này.

Trong các sách giáo khoa chính trị cấp phổ thông, Pháp Luân Đại Pháp lại một lần nữa bị phỉ báng. Khi giáo viên đọc sách, một học sinh ngồi phía trước tôi nói: “Tôi có một người hàng xóm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, một người thực sự tốt. Không giống như những điều trong sách nói.”

Giáo viên không biết phải đáp lại như thế nào, nên hỏi rằng: “Những ai tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt giơ tay lên.” Tôi lập tức giơ tay lên. Một số học sinh khác cũng đưa tay lên. Vị giáo viên này đã phải thừa nhận: “Có khá nhiều học sinh nghĩ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.”

Làm một học sinh mỹ thuật gương mẫu xuất sắc

Sau đó, tôi được giao nhiệm vụ làm trợ lý cho giáo viên mỹ thuật. Tôi luôn luôn đến sớm để mở cửa lớp. Suốt cả năm, tôi giúp giáo viên gom các bài tập ở trường, các bản vẽ, mua đồ và sắp xếp các mẫu tĩnh vật. Sau buổi học, tôi giúp dọn dẹp. Mỗi ngày, tôi đều là người cuối cùng rời khỏi lớp.

Có một lần các tác phẩm của lớp chúng tôi được trưng bày trong phòng triển lãm của nhà trường. Tất cả các bức tranh đều phải được đóng khung. Cùng thời điểm đó còn có một kỳ thi quan trọng đang đến gần. Các bạn học của tôi đang bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi, nên không có ai rảnh để giúp tôi đóng khung tranh.

Tôi đã đảm nhận việc làm toàn bộ các khung tranh này. Vào ngày triển lãm, giáo viên mỹ thuật của chúng tôi nhìn thấy rằng tất cả đã được đóng khung và đã ngạc nhiên khi biết rằng tôi đã làm việc này một mình. Cô đã hỏi rằng: “Trò đã tự đóng khung tất cả những bức tranh phải không?”

Khi các bạn cùng lớp cần sự giúp đỡ, tôi luôn luôn sẵn sàng hỗ trợ. Có một lần có vài người nhờ tôi giúp đỡ cùng lúc. Tuy vậy, tôi vẫn xoay sở để có thể giúp được cho từng người. Giáo viên mỹ thuật đã mỉm cười và nhận xét rằng: “Trợ lý của lớp tôi rất là xuất sắc!”

Tôi được nhận vào viện mỹ thuật sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông. Nhờ vào điểm số cao đạt được trong kỳ thi tuyển, nên tôi đã chọn làm thành viên của ủy ban lớp. Giống như hồi còn học trung học, tôi đã làm mọi thứ vì lợi ích của lớp, đây là điều hiếm thấy trong toàn bộ học viện.

Lớp học bắt đầu vào lúc tám giờ. Tôi thường đến vào khoảng sáu giờ hơn và ở đó đến năm giờ chiều. Để có thể làm tốt công việc, tôi thường học đến 10 giờ tối, khi tòa nhà đóng cửa. Thi thoảng tôi là người duy nhất còn lại trong tòa nhà. Khi tôi ra về, tiền sảnh đã hoàn toàn tối đen. Các bạn cùng lớp của tôi lo lắng hỏi: “Bạn không sợ khi cả tòa nhà không còn một bóng người sao?” Tôi bảo với họ rằng: “Không, mình không sợ. Mình tràn đầy năng lượng chân chính”.

Khi còn nhỏ, tôi sợ bóng tối và thường hay bị ốm. Sau khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi không còn sợ bóng tối nữa và đã có thể đi một chặng đường dài vào ban đêm. Thân thể của tôi cũng trở nên khỏe mạnh và [việc đó đã giúp] tiết kiệm chi phí y tế cho gia đình.

Các giảng viên rất ấn tượng với điểm số và toàn bộ thành tích của tôi. Hiệu trưởng của học viện thậm chí còn đề cử tôi là sinh viên mỹ thuật gương mẫu. Một số tác phẩm của tôi đã được chọn để đi thi, một số tác phẩm đoạt giải đã được đưa vào giáo trình mỹ thuật. Học viện cũng chọn một số tác phẩm của tôi.

Vào thời điểm tốt nghiệp, tôi đã đứng đầu lớp. Nhờ nhận được các giải thưởng cấp tỉnh và [giải thưởng từ] các cuộc thi khác, tôi được học viện đề cử làm ứng viên cho học bổng hạng nhất quốc gia. Tôi cũng là người chiến thắng duy nhất trong lớp của chúng tôi.

Một số lãnh đạo và giáo viên của học viện biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi trao cho tôi học bổng hạng nhất quốc gia, họ đã phải thừa nhận rằng Pháp Luân Đại Pháp đã giúp tôi có được những thành quả xuất sắc này.

Các giáo viên cũng bảo rằng tôi đủ tiêu chuẩn để xin học bổng khác. Tuy nhiên, một giáo viên phụ trách lớp khác đã đề nghị tôi nhường cơ hội này cho một sinh viên khác trong lớp của thầy ấy. Tôi trả lời không chút do dự: “Chắc chắn rồi.” Các giảng viên đã vô cùng xúc động.

Chính nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã giúp tôi có thể xem nhẹ mọi chuyện khi buông bỏ lợi ích cá nhân!

Hiện tôi đang học chương trình sau đại học. Những thay đổi trong quá trình trưởng thành của tôi khá ấn tượng và tất cả là nhờ Pháp Luân Đại Pháp và nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/5/14/327731.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/5/21/157094.html

Đăng ngày 10-6-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share