Viết bởi Mike, một đệ tử Tây phương tại Canada, Kinh nghiệm chia sẻ trong Pháp hội Canada

[Minh Huệ]

Xin Chào tất cả, Chào Sư phụ khả kính, Chào tất cả các bạn đồng tu.

Có thể các bạn đã nghe câu chuyện về một đệ tử Canada bị té từ trên cây, đó là tôi đây.

Vào buổi sáng ngày 9 tháng 9 năm 2003, tôi đến bệnh viện Sunnybrooke (bệnh viện lớn tại Toronto) để làm công việc, và khi đến đó tôi mới biết rằng công việc đó bị đình hoãn bởi những người làm việc trong khuôn viên bệnh viện. Vì chúng tôi đã đến đó, tôi nghĩ là tôi có thể chỉ cho người lãnh đạo của tôi về một nhánh cây lớn hơn 30 mét bị gãy và có khuynh hướng rớt vào khu đông người, và có thể đập vào bệnh viện. Sau khi xem xét kỹ, chúng tôi thấy rằng nhánh cây bị tách ra quá nặng. Vì thế, chúng tôi quyết định cưa nó đi.

Tôi trèo lên cây bằng sợi dây an toàn, và chặt nhiều nhánh nhỏ gần đó. Sau khi trèo lên cao chừng 24 mét, tôi cắt đứt một nhánh cây độ 13 mét. Xong, tôi nhảy xuống, bằng giây an toàn và chuẩn bị cắt nhánh thứ 2. Bây giờ việc hơi khác vì những nhánh cây rơi xuống bên kia hàng rào, trong khu vực khác nơi mà những người làm trong khuôn viên bệnh viện đang làm việc. Vì thế, tôi hạ xuống từ từ và cắt để những nhánh cây không làm hư hại hàng rào ngay bên dưới tôi. Khi tôi hạ xuống còn chừng 20 mét, tôi cắt một nhánh cây lớn độ 7 mét và cho rơi xuống. Tôi định cắt phần còn lại làm nhiều nhánh nhỏ, vì những người khác đang làm việc bên dưới, nên tôi sợ nguy hiểm cho họ. Sự tình thay đổi, những người làm việc đó đang đi ăn trưa và những người bạn của tôi muốn tôi làm xong nhánh này để họ có thể tiến hành công việc của họ. Tôi quyết định nhón lên cắt nhánh thứ 3. Tôi kiểm tra mọi nơi và cắt nó xong nó rơi xuống. Nhưng khi nó vừa nghiêng xuống, thì giây an toàn của tôi bị nó kéo tuột ra, bây giờ tôi mới thấy rõ ràng vì lúc trước tôi bị cái mũ an toàn che kín, không thấy hết phần này. Giây an toàn của tôi bị cái nhánh cây đang gãy kéo theo. Cái nhánh cây này nặng chừng 150 đến 200 kí lô, và nó sẽ kéo tôi rớt theo nó với chiều cao chừng 20 mét. Ý nghĩ đầu tiên của tôi là dùng cưa để dứt cái giây an toàn đó.

Nhưng số phận là thế, cái cưa của tôi bị hư vào thứ Sáu vừa rồi. Nó bị rớt mất cái cài khoá bên ngoài, mà điều này chưa bao giờ xảy ra, cũng không hiểu tại sao nó xảy ra như vậy. Cái mới này thì không dùng được, vì nó không nổ máy. Nếu tôi có cái cưa lúc này, tôi có thể cắt đứt giây an toàn, vì nó rơi cũng chậm thôi, nên tôi có thể có thời gian để cắt. Sau khi suy nghĩ xong, tôi quyết định nhảy vào nhánh cây bên dưới, cạnh đó, theo hướng mà tôi bị kéo xuống, đây là cách hay nhất để tránh té vào hàng rào ngay bên dưới tôi. Ngay trong lúc đó, tôi không có cảm giác sợ hãi, tôi biết tôi đã học được Đại Pháp, và cảm thấy rất bình tĩnh và tin chắc mọi việc đang nằm trong tay Sư phụ, và mọi việc sẽ êm xui. Các nhánh cây khác không thể giữ tôi lại được vì sức nặng của nhánh cây đang gãy, và các nhánh cây đó cũng bị gãy theo. Trong khi tôi đang rơi từ trong không gian, tâm trí tôi rất tĩnh lặng, và tin tưởng. Tôi rớt xuống mặt đất.

Tôi rớt xuống nhẹ nhàng, không đụng vào bất cứ thứ gì trên mặt đất, mà cũng không đụng đến cái cưa dài gần 1 mét mà tôi đang mang bên hông. Mầu nhiệm là cái chữ nên dùng bây giờ, cái cưa nặng chừng 20 kí lô đang kéo cái hông tôi xuống vậy mà tôi rơi xuống không thấy nó động đậy gì. Tôi không cảm thấy đau đớn gì sau khi rơi từ 20 mét trên cao. Tôi lập tức đứng dậy, nói với mấy người bạn của tôi là tôi không sao cả. Họ bảo tôi nằm nguyên đó, tôi cố ngồi dậy và lột những dụng cụ trong người ra để dễ đứng dậy, trong khi đó, tôi cảm thấy rất bình thường và không thấy bị đau đớn chút nào. Và một lần nữa, những người bạn của tôi không cho tôi đứng dậy.

Một người y tá thấy tôi rơi khi anh ta trong bệnh viện, liền gọi xe cứu thương, và anh ta chạy lại chỗ tôi đang nằm. Anh ta nói với tôi là không nên di chuyển, và hỏi tôi bị đau nơi nào. Không biết tại sao tôi bị lay chuyển trong giây phút đó và tôi thấy cánh tay của tôi tê cứng và không di chuyển được nữa. Tôi nhìn nó và nói “Nó đau đấy”. Ngay lúc đó, vừa dứt tiếng “đấy”, tôi bị đau liền. Sư phụ nói trong bài giảng thứ 4 trong Chuyển Pháp Luân rằng “Chúng ta nói rằng xấu hay tốt chỉ xuất ra ngay từ trong ý niệm ngay lúc đó của một người, và ý niệm ngay trong lúc đó sẽ đem lại hậu quả tương xứng”

Rất nhiều chỗ bị thương biểu hiện ngay lập tức. Các cơ của phần bụng, và nội tạng của tôi bị thương trầm trọng và di chuyển đi nhiều nơi, lồng ngực, phổi của tôi cũng bị ảnh hưởng nặng. Đây là chỗ sơ hở đầu tiên của tôi. Đáng lẽ tôi phải tin tưởng chắc chắn vào ý niệm tôi là một người tu luyện. Nhưng tạ ơn Sư phụ, việc xấu đã đem đến chuyện tốt nhất trong đời tôi. Thậm chí trước khi xe cứu thương nhận điện thoại, thì đã có một chiếc đang chạy lên hướng của tôi. Trong khoảng 10 phút sau khi bị rơi xuống, tôi đã được đưa vào bệnh viện, một trung tâm chuyên về thương tích lớn nhất của Ontario. Một lần nữa, may thay cả 9 người bác sĩ về giải phẩu vừa trở lại sau giờ ăn trưa. Họ liền đem tôi lên bàn mổ. Tay, hông, háng, được mổ và điều chỉnh chỉ trong vòng 20 phút. Bắp thịt, cơ và nội tạng cũng được chữa trị. Còn những vết thương khác, bể, gãy xương sườn, chân, bầm phổi và hư hại thần kinh trên cánh tay tôi được để yên cho lành.

Một Thân thể

Tôi tỉnh lại sau khi bị gây mê loại nặng, nhưng đầu óc tôi rất tỉnh táo, và ý nghĩ đầu tiên là “tôi là một người tu”. Thậm chí ngay khi bị gây mê, tôi cũng định chắc tôi là một đệ tử Pháp Luân Công. Tôi nghĩ đến gọi điện thoại cho các đệ tử khác. Tôi biết rằng tôi rất cần họ. Tôi cảm thấy tôi bị một lực nào đè nặng, giống như một trường không tốt trong bệnh viện lúc này mà nó liên hện đến bệnh SARS cách đây mấy tuần. Dường như bọn tà ác có liên quan đến SARS vẫn còn hiện diện trong môi trường này. Tôi sực nhớ đến số điện thoại của một đệ tử, mà trước đây tôi thường gọi. May mắn thay, khi tôi cần nó, thì tôi nhớ ra liền. Tôi gọi một người bạn không tu luyện và cho số điện thoại đó, để họ gọi giùm tôi.

Một lần nữa, tôi cảm thấy mạnh khoẻ, bình thường. Các bác sĩ đều khen ngợi sự bình phục nhanh chóng và lạ lùng của thân thể tôi và cảm thấy tôi có thể xuất viện được. Nhưng bác sĩ muốn tôi ở lại để xem xét, theo dõi thêm. Ngày sau đó, một thử nghiệm cho biết rằng tĩnh mạch máu của tôi dẫn tới tim bị rách trầm trọng và họ muốn giải phẩu tim của tôi. Từ trong tâm, tôi thấy tôi khoẻ lắm và họ không nên giải phẩu tim tôi, tôi có nói với họ như vậy. Nhưng có một phần của tôi cũng muốn an toàn, nên tôi có nghĩ là, tôi vừa mới bị thương nặng, có thể phổi của tôi chưa sẳn sàng để giải phầu. Đây là cái phần chưa tu luyện của tôi đem lại những ý nghĩ như vậy, làm cho tôi, ngay lúc đó, yếu đuối. Các bác sĩ giải thích, nói rõ với tôi là họ sẽ giải phẩu, giải thích là tôi khó hy vọng sống sót nếu không giải phẩu. Tôi nói với họ là họ không nên giải phẩu vì tôi cảm thấy bình thường lắm.

Họ xúc tiến giải phẩu mà không có sự đồng ý của tôi. Cuộc giải phẩu làm cho sức khoẻ tôi tồi tệ hơn. Các bác sĩ cắt vòng quanh vai tôi và dưới nách vòng quanh xương sườn của tôi, xong qua phổi và vào tĩnh mạch tim của tôi. Sau khi tới tĩnh mạch, xem xét thì họ thấy nó đã lành lặn lại rồi. Các bác sĩ nói với tôi là cấu tạo cơ thể của tôi là rất hiếm có, chỉ có một trong 1 triệu người vì không có cách nào mà tự nhiên tĩnh mạch được lành lại hoàn toàn – làm thế nào để một người bình thường có thể giải thích được. Ông ta nói rằng, bình thường thì người ta sẽ chết trong vòng vào giây sau khi tĩnh mạch bị vỡ. Trong suốt cuộc giải phẩu cũng xảy ra những trở ngại khác, vì một lá phổ của tôi không chịu đựng cho tôi thở được vì nó bị thương. Cũng có thể vì những ý nghĩ người thường đó của tôi nên nó mới xảy ra như thế. Vì thế tim tôi bị ngừng đập và họ phải bóp, ma xát nó để nó làm việc trở lại. Họ quyết định không giải phẩu nữa.

Tình trạng của tôi trở nên trầm trọng hơn khi họ đặt nhiều loại máy móc lạ lùng và nối vào thân thể tôi. Có một lúc, có đến 30 cái máy đặt vào cơ thể của tôi. Vấn đề khó khăn thứ hai là tôi bị viêm màng phổi rất nặng và nó gây cho tôi bị hôn mê gần chết. Với sự hôn mê này, sự tu luyện của tôi đã cho tôi được trải qua, đi đến nhiều không gian khác. Những cảnh tôi thấy trong khi hôn mê rất rõ ràng, và tôi luôn luôn ý thức rằng tôi là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp. Rất nhiều sự việc xảy ra trong không gian này đều phản chiếu lại tại các không gian khác. Trước khi tôi kể lại những điều tôi kinh qua, tôi xin nói những sự giúp đỡ tôi nhận được từ các đệ tử Pháp Luân Công khác.

Ngay sau khi tôi biết được tình trạng hiểm nguy của tôi, rất nhiều đệ tử đến thăm viếng, ở lại thời gian rất lâu bên giường bệnh của tôi, giúp tôi bằng cách phát Chính niệm và đọc Chuyển Pháp Luân cho tôi suốt ngày. Sự hiện diện 24 tiếng đồng hồ mỗi ngày của họ, lúc đầu gặp nhiều khó khăn. Chính niệm của họ và sự can nhiễu của các nhân viên tại bệnh viện là không cho họ ở đó đều phản ảnh tại nhiều khung cảnh khác nhau mà tôi có thấy tại các không gian khác.

Tại trong các không gian khác, tôi có thấy là tôi đang trong trận chiến với tà ác, mà chúng cố đuổi các đệ tử ra, không cho gần với tôi. Tôi biết bọn qủy ác không cho các đệ tử gần với tôi, nhưng chúng nó không thể ngăn cản được. Tôi vẫn đến trong những buổi họp cùng với các đệ tử khác để đọc Chuyển Pháp Luân. Tôi đi với họ rất nhiều lần để học Pháp.

Bước ngoặc lớn xảy ra vào trong ngày thứ ba. Lần này, các đệ tử và tôi gặp gỡ và đọc Chuyển Pháp Luân tại một bao lơn rộng lớn vào ban đêm, giữa mùa thu lạnh lẽo. Khi tôi nhìn xuống ngực và cánh tay của tôi, nó sưng lớn gấp đôi. Ngoài ra, các đệ tử khác nói với tôi rằng tôi đã bị viêm phổi trầm trọng. Những điều này tôi không biết được vì tôi đã trong tình trạng hôn mê nặng. Một đệ tử nói với tôi rằng bọn tà ác cố gắng không cho họ lại gần tôi nhưng các đệ tử có cách để đối phó. Có một đệ tử tiến lại gần tôi, dùng cái áo lạnh dài choàng lấy hai vai của tôi. Ngay lúc đó, tôi cảm thấy như tôi được đôi cánh của Thiên thần đang bao bọc lấy tôi và tôi không còn lạnh lẽo nửa. Chúng tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân. Tâm tôi rất thanh tịnh, lòng tôi rất thuần khiết, giọng của tôi rất trong trẻo, nhấn mạnh rằng “Tôi là một đệ tử Đại Pháp trong thời Chánh Pháp! Tôi đến đây để cứu độ chúng sinh, và chúng mày, là bọn tà ác không thể ngăn cản tôi được”. Vưà sau khi những từ đó phát ra, từ trong thâm sâu dưới làn da tôi, trong những lỗ chân lông, phát ra một luồng điện rất cực mạnh tôi chưa bao giờ cảm giác được. Phát ra từ khắp mọi nơi và tôi để chúng phát ra từ mỗi lỗ chân lông, nó lớn dần và lớn dần, rất mạnh. Khi toàn thân của tôi mạnh hẳn lên, tôi cảm thấy một chuyển động trong không gian chung quanh thân thể của tôi và tôi để chúng tự di chuyển lấy. Khi tôi để chúng xuất ra, tôi hình như có nghe toà nhà của bệnh viện rung lên vì cái lực quá mãnh liệt ấy, và toàn cái toà nhà rung từ dưới móng. Với những Chính niệm như vậy, như một làn sóng làm thay đổi hoàn toàn .

Có một đệ tử trấn an tôi và hứa với tôi là sẽ lo lắng cho mẹ tôi. Mẹ của tôi, một đệ tử mới trong lúc này, có thể đang lo lắng cho tôi và điều này làm cho tôi bận tâm. Lời hứa này làm cho tôi nhẹ hẳn người lên. Những tháng sau đó, khi tôi rời bệnh viện, tôi có nói lại với người đệ tử này về điều mà tôi cảm nhận được và hỏi nếu nó có ý nghĩa gì với anh ta. Anh ta giải thích rằng anh ta đã đến địa điểm tập công và học Pháp và nói với mọi người rằng “Tôi xem những khó khăn của Mike như là những khó khăn của chính tôi”. Cái Chính niệm đó và suy nghĩ của anh ta về người khác là rất mạnh đến nỗi mà nó vượt đến các không gian khác. Trong một vài lần, tôi có thấy rằng các đệ tử đến để giúp đỡ tôi mà không có một yêu cầu, đòi hỏi nào trong tâm của họ, và tôi thấy tầng cấp của họ vượt lên rất cao. Điều này làm tôi vui thích lắm.

Một bài học về lòng từ bi

Một kinh nghiệm tôi thấy trong những không gian khác là những ý niệm của các đệ tử khác ảnh hưởng như thế nào đối với tôi. Có một lần tôi thấy như đang bị trói chặt tại một chỗ mà tôi bị bao bọc bởi hàng triệu người, tất cả đều kết án hay buộc tội tôi đủ thứ mà trước đây tôi không làm. Tôi cảm thấy rất buồn cho họ vì họ đã nói những lời đó cho một đệ tử và tôi cảm thấy lòng từ bi của tôi lớn dần vì họ. Ho đang cùng tôi xây dựng một toà nhà bằng cao như ngà voi trên một chóp cao, và xây cao hơn, cao hơn nữa. Khi họ căm giận càng nhiều, thì lòng từ bi của tôi như càng rộng lớn hơn. Với điều này, toà nhà càng mọc lên cao hơn, lên đến tận trời xanh, cao đến nỗi tôi tưởng tượng cao như hàng dặm trên mặt đất. Sau đó, có một đệ tử xuất hiện trước mặt tôi hỏi về giá trị của tôi; tôi có phải là một đệ tử tốt hay không, có phải đó là tất cả mà những gì tôi đã làm hay không. Những chấp trước của tôi mà người đệ tử nhắc đến như đang đâm thọc vào tôi và tự nhiên trái tim và lòng từ bi của tôi cũng thu nhỏ lại. Tôi cảm thấy tâm tôi chuyển hướng từ lòng từ bi và tập trung vào việc chứng tỏ về sự giá trị của mình. Trong khi tôi đang hạ xuông, cuốn Chuyển Pháp Luân xuất hiện với một đệ tử cao độ nửa tấc đang đứng trên đó. Sau khi nói một vài lời anh ta bắt đầu đọc Pháp cho tôi. Trong khi tôi lắng nghe, tâm của tôi thanh tịnh hẳn lại, những suy nghĩ vẫn vơ biến mất và từ trong đó, sự trong sáng và lòng từ bi lại nổi lên. Tôi bắt đầu suy nghĩ về những đệ tử đang phán xét tôi và lòng từ bi của tôi lại nghĩ đến họ, và những chấp trước mà các bạn đồng tu nghĩ đến tôi tự nhiên biết mất. Thình lình, tôi được bao bọc bởi tất cả các đệ tử khác, và tất cả như muốn ôm quàng lấy tôi và họ đều vui mừng cho tôi. Sau đó, một nhóm đệ tử đứng dồn về một bên, để cho các đệ tử mà đã phán xét tôi, chỉ cho tôi chấp trước của tôi có thể đứng chung với gia đình của tôi, và tất cả đều nở nụ cưòi. Tôi chưa bao giờ thấy họ vui vẻ như vậy. Tất cả họ đều nói thật diễm phúc cho những ai là đệ tử, và Pháp Luân Ðại Pháp thật tốt. Nước mắt bắt đầu chảy dài trên má của tôi, tôi rất vui mừng cho gia đình của tôi.

Sau đó mấy tháng, tôi ra khỏi trạng thái hôn mê, người đệ tử mà đã chỉ chấp trước cho tôi, nói rằng anh ta, sự thật là, có nói cái ý giống như vậy. Hồi tưởng lại, chấp trước của tôi cũng gây ra nhiều sự chỉ trích và nó cũng phản chiếu lại sự thật tại các không gian khác như tôi đã trải qua. Nó cho tôi biết được sức mạnh phi thường của lòng từ bi và làm cho tôi ý thức hơn, và tôi phải có Chính niệm đối với người chung quanh. Còn về người đệ tử cao nửa tấc đứng trên quyển Chuyển Pháp Luân đọc Pháp cho tôi, anh ta giải thích rằng anh ta đọc Pháp cho tôi trong bệnh viện, để những lời anh ta đọc được nhận bởi chủ ý thức của tôi (vì Mike đang trong hôn mê), anh ta xin Sư phụ giúp cho những lời anh ta đọc được vào chủ ý thức của tôi. Dĩ nhiên đúng là những điều như thế đã xảy ra, và tôi đã thấy nhiều lần anh xuất hiện với cuốn Chuyển Pháp Luân khi tôi còn chưa tỉnh táo và mê man, hay đang trong cơn thử thách và tôi rất cần điều đó; và mỗi lần như thế anh ta xuất hiện. Còn đối với gia đình tôi, khi tôi hồi tỉnh lại, mỗi người đều đến bên tôi, lời đầu tiên mà họ nói với tôi là: những người đệ tử Pháp Luân Công thật tuyệt vời. Anh trai tôi, trước đây bị đầu độc bởi tà ác, hiểu lầm về Pháp Luân Công, nay chính anh ta cũng bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân cho tôi và tôi thấy anh ta đã thât sự hiểu về Pháp Luân Công. Một lần nữa, nước mắt chảy dài trên má của tôi. Cám ơn Sư phụ, cám ơn tất cả các đệ tử Đại Pháp.

Với tất cả những điều mà tôi thấy, tôi cảm thấy như tôi đã sống mấy tháng trời tại các không gian khác. Trong những lúc như vậy, nhiều chấp trước của tôi đã hiện ra một cách rõ ràng. Có một chấp trước nỗi bật nhất, là chấp trước vào sợ hãi của tôi. Khi trong cơn lo sợ, tôi không còn nhớ đến Pháp nữa, và tất cả những điều trước mặt đều bị bóp méo, và giả dối, và tất cả những gì trong lúc đó, tôi đều không nhận chân được sự thật. Tôi thèm muốn được đọc Pháp, tôi nhớ là tôi cố gắng tìm cuốn Chuyển Pháp Luân nhưng tôi không thể có được. Một ý niệm nảy sinh trong đầu tôi lúc đó là, nếu tôi có cơ hội đọc Chuyển Pháp Luân, tôi sẽ đọc càng nhiều càng tốt, vì không có Pháp, hầu như mọi việc trở nên lộn xộn, mất trật tự và u tối, và khi có Pháp, tất cả mọi việc hầu như hoàn thiện. Tôi càng sợ sệt, sự việc trở nên xấu xa hơn. Khi tôi dứt bỏ được sự sợ hãi, cuối cùng tôi có thể tập trung định lực và nhìn vào bên trong, tự xét mình, và cố gắng đọc thầm “Luận ngữ”. Khi chấp trước vào sợ hãi không còn nữa, tôi có thể nhớ lại Pháp và Pháp đem lại cho tôi nhiều sức mạnh, và tất cả mọi việc trong lúc đó đều trở lại đúng như tình trạng của nó.

Có một lần, tôi bay lên tiến về phía thiên đường. Hình như tôi bay qua nhiều tầng khác nhau, giống như tôi đang đi qua nhiều bực, ngưỡng cửa. Đến một tầng nào đó, tôi dừng lại và tôi thấy dường như thân thể tôi bị trói buộc tại đó và cảm thấy hình như những chấp trước của tôi biến thành những sợi chỉ, một số sợi chỉ như được dệt thành sợi lớn, như giây thừng buộc chặt tôi với những chất liệu tại tầng đó. Khi tôi cố gằng vùng vẫy, giải thoát tôi ra khỏi cảnh đó, tôi thấy một đệ tử được tự do và những đệ tử khác cũng được đến nhiều tầng cấp khác nhau. Tôi không thể vượt ra khỏi tầng cấp đó, cho đến khi những lời khuyến khích của đệ tử đang tự do bay, nói với tôi là nên tự nhìn vào trong chính mình, tự xét mình và dứt bỏ những chấp trước đó, sau đó, không biết như thế nào mà tôi cũng được tự do và bay lên cùng với đệ tử đó. Sau đó, tôi cũng vượt qua được một tầng khác nơi tôi thấy các sinh vật tại đó trông rất kỳ lạ và đang bị bao bọc bởi những lồ hình tròn giống như những cửa sổ trên bầu trời, đang làm những công việc như điều khiển và áp đặt. Họ rất chăm chú vào những thứ ở bên dưới họ và rất thích thú trong việc ma lanh, ngụy tạo, mà họ không nhìn thấy chúng tôi trong lúc đó. Chúng tôi bay lên cao, và vượt qua nhiều tầng cấp, cuối cùng chúng tôi đến một thế giới rất lộng lẫy, với nhiều cây cổ thụ to lớn, hình như đã sống nhiều ngàn năm, những bãi cỏ rộng lớn, xanh ngát, những giòng suối chảy nhẹ nhàng và có những buị cây chạy vòng quanh như lằn ranh trên một cánh đồng rộng lớn. Tất cả đều như còn tự nhiên và chúng tôi cũng ở đó với các đệ tử ở trên đó. Tất cả đều thanh tịnh và mời đón.

Những mầu nhiệm được hiện bày

Những đệ tử đã đến để giúp đỡ một đệ tử Đại Pháp này như là một thân thể. Trước hết, có một đệ tử biết được nên làm những gì để giúp tôi ngay lúc đó. Vì thế cô ta sắp xếp một lịch trình để tôi luôn luôn có được một trường thanh tịnh, thuần chánh bao bọc tôi khi tôi còn trong cơn hôn mê. Cô ta đọc Pháp cho tôi hằng giờ và có một lần cô ta đọc liên tục 18 tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ. Thật không có gì đo lường được tính vô ngã của đệ tử Đại Pháp! Các đệ tử khác cũng làm cho cái trường chung quanh tôi được trong sạch sau khi SARS đã vung vãi những ô uế từ mấy tháng trước đây. Với cái tâm thuần định , không lay động của họ rằng mọi việc sẽ tốt đẹp, tôi sẽ bình phục đã giúp gia đình tôi bớt lo lắng, bình tĩnh hơn, và chứng tỏ được những đặc tính tốt đẹp vô biên của các đệ tử Đại Pháp. Tất cả họ như một hòn đảo bình yên, thanh tịnh giữa một đại dương cuồng dữ tại trong phòng đợi tại bệnh viện. Khi những bác sĩ báo cáo về kết quả khám nghiệm cũng như những kết luận của họ về tình trạng của tôi, gia đình, bạn bè của tôi hoàn toàn sụp đổ, đau buồn, nhưng sau đó lòng từ bi, thanh tịnh của các đệ tử đã đưa họ trở lại bình thường và nói với họ là tin đi tôi sẽ được bình phục. Cái trường thanh tịnh, thuần chánh này mạnh đến nỗi, bạn tôi ở rất xa mà cũng cảm nhận được rằng tôi sẽ bình phục. Các bác sĩ, y tá tại bệnh viện chưa bao giờ chứng kiến được như những gì đang xảy ra tại bệnh viện lúc này, khi các đệ tử ở lại suốt ngày đêm tại đây phát Chính niệm và đọc Pháp cho tôi. Sau đó, khi họ biết được sự thật về Pháp Luân Công và có một số người rất muốn học Pháp, và muốn đọc Chuyển Pháp Luân. Sự mầu nhiệm rực rỡ đến độ ngay cả một mục sư tại bệnh viện yêu cầu được xin cuốn Chuyển Pháp Luân để lại tại nhà nguyện của bà ta. Bà ta rất khâm phục Pháp Luân Công và đệ tử của họ. Các đệ tử đã thuần phục được rất nhiều bác sĩ, y tá, nhân viên bệnh viện, ngay cả bạn bè và gia đình của tôi. Họ bày tỏ lòng khâm phục, kính trọng đến Đại Pháp và các đệ tử.

Nhiều đệ tử kể lại cho tôi biết rằng, sự việc này đã thuần phục được nhiều người. Tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta đều học được rất nhiều. Tôi ở tại bệnh viện trong 3 tháng. Các đệ tử tiếp tục đến ngay cả khi tôi đã tỉnh lại và có thể tự đọc được Chuyển Pháp Luân. Họ mang theo cả món cháo gà của người Hoa, nấu bằng lòng từ bi chân tình của họ, mà nó đã cho tôi được sức mạnh vô biên. Sức khoẻ của tôi cũng khá hơn rất nhiều, sự hồi phục của tôi đã làm cho các bác sĩ, y tá, nhân viên bệnh viện sửng sốt. Đôi khi, bệnh tình của tôi trong hồi nguy hiểm, sự thăm viếng của các đệ tử như ánh sáng hy vọng chứa chan trong lòng tôi và lòng mọi người và mọi việc đều trở nên thanh tỉnh trở lại. Tất cả sự mầu nhiệm mà các đệ tử đã đem đến giúp tôi, và gia đình vượt qua những giai đoạn ngặt nghèo. Tôi muốn bày tỏ lòng cám ơn đến tất cả, và cũng đa tạ Sư phụ với tất cả những gì tôi đã nhận hiểu được.

21-6-2004

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2004/6/22/77618.html;

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2004/7/6/49914.html.

Dịch ngày 9-7-2004, đăng ngày 11-7-2004; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share