Bài viết của một học viên ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 24-2-2016] Một hôm khi đi ra ngoài, tôi tình cờ gặp lại người bác sĩ đã phẫu thuật cho tôi 14 năm trước. Bà ấy đã nhận ngay ra tôi và kêu lên “Tôi nhớ ra chị rồi! Thật vui khi nhìn thấy chị khỏe mạnh thế này. Pháp Luân Công quả thực rất tuyệt vời.”
Năm 1996, tôi được giới thiệu về Pháp Luân Công, hay còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp, một môn tu luyện tinh thần dạy người ta sống hướng thiện và làm người tốt. Sau khi trở thành một học viên Pháp Luân Công, tôi tuân thủ theo các yêu cầu của Sư phụ Lý Hồng Chí tu luyện bản thân. Bất cứ khi nào gặp xung đột, tôi đều hướng nội để tìm ra những thiếu sót của bản thân. Theo thời gian, sức khỏe của tôi đã được cải thiện và cuộc sống gia đình tôi cũng trở nên hài hòa yên ấm.
Trong công việc, tôi cũng cẩn trọng và làm việc cần cù chăm chỉ. Điều này đã tạo được những ảnh hưởng tích cực với các đồng nghiệp. Mọi người trong công ty, từ người lãnh đạo tới các công nhân vệ sinh đều biết rằng tôi đã thực sự trở thành người tốt sau khi tu luyện Pháp Luân Công.
Tuy nhiên, vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, Giang Trạch Dân đã bất chấp luật pháp của quốc gia mà phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công. Các học viên Pháp Luân Công, những người tin tưởng và sống theo nguyên lý Chân–Thiện–Nhẫn kể từ đó đã bị bức hại tàn nhẫn.
Một hôm, một người lãnh đạo phụ trách mảng văn nghệ của tỉnh đã tới văn phòng tôi và yêu cầu tôi từ bỏ tu luyện. Ông ta nói rằng, nếu tôi từ chối, hậu quả sẽ rất thảm khốc. Mặc dù ông biết rằng, các học viên Pháp Luân Công đều là những người tốt, nhưng ông cũng ở trong tình thế khó nên cũng không thể bảo vệ tôi được và đã nhiều lần nói tôi phải từ bỏ tu luyện.
Gia đình tôi vì quá sợ hãi trước cuộc bức hại của chính quyền nên cũng khuyên tôi từ bỏ tu luyện. Trước áp lực từ nhiều phía, tôi đã không thể kiểm soát được sự căng thẳng của bản thân. Tôi biết rằng Sư phụ Lý Hồng Chí – nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp là người chân chính nhất, biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, và biết rằng những tin tức của chính quyền nói về Pháp Luân Công đều là dối trá. Nhưng vì những áp lực lớn đổ xuống tới tấp và bản thân cũng sợ bị bức hại, nên tôi đã bắt đầu tu luyện một cách bí mật và cuối cùng đã đánh mất động lực để tu luyện.
Một khảo nghiệm sinh tử
Mọi thứ đã thay đổi vào năm 2002. Tôi đã bị mắc một chứng bệnh nghiêm trọng: ung thư buồng trứng ác tính giai đoạn cuối. Căn bệnh ung thư này đã xuất hiện đột ngột và phát triển một cách nhanh chóng. Toàn thân tôi bị phù thũng và rất yếu. Căn bệnh đã phủ một bầu không khí ảm đạm lên cả gia đình tôi. Bạn bè, thân quyến đều đau khổ. Mẹ tôi đã khóc suốt ngày khi đối mặt với thảm cảnh người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh. Con gái tôi đau khổ chịu đựng cảm giác sắp phải mất mẹ, chồng tôi đau đớn khi sắp phải mất vợ.
Còn nước còn tát, gia đình đã đưa tôi tới một bệnh viện hàng đầu của tỉnh để gặp một bác sĩ phẫu thuật danh tiếng và bà đã đồng ý phẫu thuật cho tôi. Tất cả đồng nghiệp từ lãnh đạo tới những công nhân bình thường đều tới bệnh viện thăm tôi và mắt của họ đều đỏ hoe vì khóc, nhưng tôi cố mỉm cười và giữ khuôn mặt bình thản để an ủi họ. Khi nghĩ rằng đây có thể là lần cuối cùng được gặp tôi, tất cả người thân và bạn bè không ai cầm được nước mắt.
Vào thời khắc tuyệt vọng đó, tôi biết rằng chỉ có Sư phụ mới có thể cứu được tôi, nên đã liên tục thầm cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi đã không còn sợ hãi, không nghĩ về cái chết nữa và giữ vẻ mặt bình thản với mọi người trong gia đình trước khi lên bàn mổ.
Hồi phục thần kỳ
Trong khi phẫu thuật, lúc bác sĩ mở khoang bụng của tôi ra để xem xét, bà đã gần như mất hết hy vọng. Bà nói: “Thế là hết. Bệnh của cô không thể chữa được nữa. Các tế bào ung thư đã lan ra khắp cơ thể. Cô ấy có người nhà ở nước ngoài, hãy để cô ấy đi du lịch hưởng thụ cuộc sống vài tháng trước khi chết.”
Lúc đó, tôi vẫn chưa hoàn toàn hôn mê hẳn và vẫn nghe được các bác sĩ nói chuyện và nghĩ: “Làm sao bà biết tôi không sống được nữa? Tôi có Sư phụ Lý, và tôi không phải là người thường.” Sau khi ra viện, việc đầu tiên của tôi khi về nhà là yêu cầu người nhà mang cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi muốn học Pháp và luyện công.
Lần sau khi tới bệnh viện để kiểm tra, bác sĩ nói tôi cần phải hóa trị. Tôi đã bật khóc, nhưng ngay lập tức tôi đã quyết định rằng mình phải theo và tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp. Tôi có một niềm tin mãnh liệt rằng Sư phụ sẽ cứu tôi và đã quyết định không làm hóa trị.
Thông qua học Pháp và luyện công, sức khỏe của tôi đã hồi phục nhanh chóng. Khi quay trở lại bệnh viện để kiểm tra, các bác sĩ đều kinh ngạc bởi sự hồi phục nhanh chóng của tôi. Họ đều nói rằng đó quả là một phép lạ. “Làm sao mà cô có thể hồi phục nhanh và mạnh khỏe như thế được?”
Tôi đáp: “Tôi tu luyện Pháp Luân Công và Sư phụ tôi đã cứu tôi.”
“Thật tuyệt vời! Pháp Luân Công quả thực là tốt,” bác sĩ nói. “Cô nên tiếp tục tu luyện, nhưng vẫn phải đảm bảo được nghỉ ngơi đầy đủ nhé.”
Tôi đáp: “Tôi vẫn phải làm mọi công việc trong nhà như: đi chợ, nấu ăn, giặt giũ và dọn dẹp nhà cửa. Tôi vẫn tự mình làm mọi việc này.” Bà ấy đã rất ngạc nhiên và nói đó quả là điều thật kỳ lạ không thể tin nổi.
Sự hồi phục của tôi đã tạo thành một sự kiện náo động trong văn phòng làm việc và trong hàng xóm, bạn bè và người thân của tôi. Mọi người đều ca ngợi sức mạnh thần kỳ của Pháp Luân Công. Bệnh viện đã tuyên án tử cho tôi và nói tôi không thể sống nổi quá ba hay sáu tháng, tuy nhiên tôi đã hồi phục hoàn toàn. Nếu như họ không được tận mắt thấy tôi còn sống khỏe mạnh và đang đứng trước mặt họ, chắc hẳn họ sẽ không bao giờ tin vào câu chuyện của tôi.
Cả gia đình tôi đã vô cùng cảm kích và đa tạ Sư phụ Lý và Đại Pháp đã cứu sống tôi. Nhân dịp năm mới, thông qua trang web Minh Huệ, họ đã gửi lời chúc mừng năm mới tới Sư phụ Lý Hồng Chí.
Giảng chân tướng cho người nhà
Chồng tôi sinh nhật vào tháng 10. Năm ngoái khi sinh nhật ông ấy tròn 60 tuổi, con gái tôi cứ khăng khăng đòi tổ chức một bữa tiệc lớn để chúc mừng. Đầu tiên, tôi cảm thấy việc đó là không cần thiết, nhưng sau đó đã nhận ra rằng đó là một cơ hội tốt để nói cho mọi người biết về sự tốt đẹp của Đại Pháp thông qua sự hồi phục kỳ diệu của tôi.
Hai ngày trước lễ kỷ niệm, con gái tôi hỏi liệu chúng tôi có muốn phát biểu gì không. Khi tôi nói rằng tôi muốn phát biểu, chồng tôi hỏi tôi định nói điều gì. Tôi đáp: “Ông sẽ biết tại buổi tiệc.” Chồng tôi muốn tôi nói cho ống ấy biết chính xác là tôi sẽ nói điều gì. Ông ấy lo rằng tôi sợ nói trên sân khấu và yêu cầu tôi cùng với ông ấy luyện tập bài phát biểu ở nhà trước. Tuy nhiên, tôi vẫn khăng khăng rằng ông ấy phải đợi tới bữa tiệc.
Tôi sẽ nói với gia đình và bạn bè về Đại Pháp, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nói trước đám đông. Hơn nữa, đó lại là ở khách sạn với rất nhiều người cùng với nhiều các hoạt động khác, và chúng tôi đã mời rất nhiều khách. Mặc dù họ đều là người nhà, tôi vẫn e ngại rằng mình sẽ không làm được tốt và cũng sợ rằng người nhà sẽ không hiểu.
Cuối cùng, tôi thầm nghĩ: “Tôi sợ điều gì đây? Tôi đang làm một việc chân chính nhất, và sự sợ hãi này không phải là chân ngã của tôi.” Với suy nghĩ đó, tôi quyết định loại bỏ sự sợ hãi ra khỏi tâm và hàng ngày đều đọc thơ của Sư phụ:
“Sinh vô sở cầu
Tử bất tích lưu
Đãng tận vọng niệm
Phật bất nan tu”(Vô tồn, Hồng Ngâm)
Diễn nghĩa:
Không tồn
“Khi sống không có chỗ cầu
Khi chết không hối tiếc lưu luyến
Trừ sạch hết vọng niệm
Tu Phật không khó”
Tôi xác định rằng mình phải làm tốt việc này.
Vào hôm diễn ra bữa tiệc do con gái tôi tổ chức, nhiều người thân và bạn bè tới dự tiệc. Đầu tiên là chồng tôi phát biểu, sau đó đến lượt tôi. Tôi bắt đầu bài phát biểu bằng những lời chào hỏi thông thường và dần dần đi sâu hơn vào nội dung chính. “Lý do tại sao hôm nay tôi còn có thể đứng được ở đây để dự tiệc cùng với mọi người là bởi Sư phụ tôi đã cho tôi một cuộc đời thứ hai,” tôi nói. “Nhân đây, con muốn gửi lời cảm ơn tới Sư phụ vì những gì Ngài đã làm cho con. Mọi người đều biết tôi đã trải qua những gì. Pháp Luân Đại Pháp là tốt, và sự hồi phục sức khỏe của tôi là một minh chứng cho điều đó. Nhiều người đã tin tưởng và đã làm tam thoái (Đảng, Đoàn, Đội). Nếu còn ai chưa kịp thoái thì hôm nay là một cơ hội tốt để làm điều đó.”
Ngay lập tức, hai người nói lớn: “Tôi vẫn chưa thoái!” Sau bữa tiệc, tôi đã đưa cho từng người, kể cả nhân viên khách sạn, mỗi người một cuốn lịch năm mới có chứa thông tin về Pháp Luân Công và cuộc bức hại. Tôi nói họ nên truy cập vào trang web của Pháp Luân Đại Pháp để tìm hiểu sâu hơn về môn tu luyện. Họ đều cảm ơn tôi. Một cháu ngoại trai đã nói: “Dì có thể kiên trì được cho tới ngày hôm nay, quả thực là rất giỏi.”
Vào mỗi dịp đặc biệt, gia đình tôi đều nâng cốc và nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Tôi thực sự vui mừng vì mọi người trong gia đình tôi đều đã minh bạch được chân tướng về Đại Pháp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/2/24/324547.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/3/7/155819.html
Đăng ngày 26-4-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.