Bài viết của một học viên ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 08-02-2016] Tôi là một học viên Pháp Luân Công xuất thân từ một làng quê. Một lần, khi tôi đang đạp xe xuống đồi, tôi đã bị ngã và bị thương nặng. Tôi bị vỡ xương ở hai chỗ phía bên trái mặt. Tôi đã hồi phục trong 10 ngày mà không cần chữa trị.
Tôi sống trong ngôi làng ở thị trấn Trần Châu, thành phố Triệu Viện. Tôi bị bệnh huyết áp cao, động mạch vành, và bị liệt trong 4 năm vì chứng thoát vị đĩa đệm. Mọi bệnh tật của tôi đã biến mất sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào ngày 21 tháng 7 năm 2007.
Bị thương nặng
Buổi sáng ngày 18 tháng 3 năm 2011, tôi đang đạp xe. Khi tôi đi xuống đồi ở phía đông của ngôi làng, tôi đã bị ngã và bất tỉnh.
Tôi được đưa đến bệnh viện thị trấn, nhưng tôi bị thương nặng đến mức bệnh viện thị trấn phải chuyển tôi tới bệnh viện thành phố. Hình ảnh chụp cắt lớp CT cho thấy phía mặt bên trái của tôi đã bị dập vỡ, và một chiếc xương sườn của tôi cũng bị gãy. Tôi được thông báo rằng cần phẫu thuật ngay lập tức.
Tôi bị bất tỉnh nhưng đã tỉnh lại khi y tá đang chuẩn bị phẫu thuật cho tôi. Khi tôi nghe nói rằng tôi sẽ phải phẫu thuật, tôi nói: “Không cần phẫu thuật đâu. Tôi ổn mà. Tôi muốn trở về nhà.”
Thật sự tại thời điểm đó, tôi không thể nói rõ ràng, nhưng bác sỹ đã hiểu được. Ông ấy hoàn toàn bị chấn động. “Làm sao anh có thể trở về nhà khi anh bị thương nặng như vậy cơ chứ?!“ Tuy nhiên tôi vẫn cương quyết. “Vậy thì, nếu anh từ chối phẫu thuật, hãy ký giấy xác nhận và chúng tôi sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm nào nếu có gì bất trắc sau này.”
Hồi phục trong 10 ngày mà không cần chữa trị
Tôi trở về nhà. Tôi không ăn uống được gì. Ban đêm một trong số các chị gái của tôi đã đến và xúc cho tôi một cốc sữa.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy lúc 9 giờ và nghĩ rằng tôi cần phải đứng dậy. Tôi không thể chỉ nằm giống như một người ốm vậy. Tôi đã đứng dậy và thay quần áo. Áo khoác của tôi vẫn còn dính nhiều máu. Tôi tắm gội và chuẩn bị bữa sáng.
Tại bữa ăn sáng tôi có thể ăn và nói chuyện như bình thường
Thời điểm đó một chị gái khác gọi điện và thúc giục tôi. “Em phải chấp nhận phẫu thuật đi. Cháu gái của em (là bác sỹ) đã xem ảnh chụp CT của em và nói, nếu em không thực hiện phẫu thuật, em sẽ không thể mở được miệng, chứ đừng nói đến ăn.” Chị ấy nói với tôi ca phẫu thuật rất phức tạp và có thể tốn phí hơn 10.000 Nhân dân tệ.
“Em ổn mà,” tôi đáp. “Em vừa ăn sáng xong. Chị không thấy là em đang nói chuyện bình thường đấy sao?”
“Đúng vậy, nghe có vẻ là em đã khỏe”
Khoảng 10 ngày sau khi tôi bị thương, các vảy ở vết thương đã bong khỏi mặt tôi. Hầu như không còn vết sẹo nào trên mặt tôi ngoại trừ một sẹo nhỏ phía bên trái mũi. Nước da mới còn khá sáng.
Vài ngày sau đó, da mặt tôi đã khỏi hoàn toàn mà không có một vết sẹo nào, mặc dù còn một vài vết sẹo trên cổ tay, vai và đầu gối. Tôi chưa từng cảm thấy đau một chút nào ở chỗ xương sườn bị gãy.
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2016/2/8/323596.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2016/2/25/155694.html
Đăng ngày 9-4-2016. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.