Bài viết của một học viên ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-1-2016] Tôi là một nhân viên kế toán năm nay 56 tuổi. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi mắc nhiều các chứng bệnh như chóng mặt, viêm túi mật, và thấp khớp. Vào những ngày hè nóng nực nhất, tôi cũng phải rửa tay bằng nước ấm, thậm chí nếu như ăn phải một miếng táo để lạnh, tôi sẽ cảm thấy toàn thân đau nhức.

Vì căn bệnh thấp khớp, tôi phải dán cả cao phong thấp lên lưng, đôi khi những miếng cao này đã làm cho da lưng tôi bị thối rữa. Khi tôi chỉ mới 32 tuổi mà các bác sĩ nói rằng trông tôi như đã 40 tuổi.

Ngày 10 tháng 3 năm 1996 là một ngày tôi không bao giờ quên. Hôm đó, tôi nói với nhân viên kế toán làm việc hộ cho tôi một lúc để tôi tới bệnh viện tiêm một mũi vì đau quá. Một nhân viên nói “Tại sao lại cần phải tiêm? Ngày nay, mọi người đều tu luyện Pháp Luân Công và bệnh tật của họ đều được chữa khỏi mà không cần phải tiêm hay uống thuốc gì cả.”

“Thật vậy sao?” Tôi nói. “Vậy tôi sẽ thử xem sao.” Ngay khi nói xong, tình cờ tôi nhìn thấy cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công đang nằm trên mặt bàn. Có một bông hoa sen trên bìa của cuốn sách. Tôi kinh ngạc thốt lên “Tối hôm qua nằm mơ, tôi đã nhìn thấy bông hoa sen này rồi.”. Ngay sau giấc mơ đó, tôi đã nhìn thấy một Pháp Luân sặc sỡ hình ô voan to cỡ bằng hạt gạo di chuyển tới lui nơi mí mắt.

Tu luyện

Tôi đã mang cuốn Chuyển Pháp Luân về nhà, và với một sự thành kính sâu sắc, tôi đã đọc xong cuốn sách trong vòng ba ngày. Sau khi đọc xong cuốn sách, tôi vô cùng hưng phấn bởi trong cuộc đời, tôi chưa từng được đọc một cuốn sách nào tuyệt vời đến thế. Sau đó, tôi tới các điểm luyện công trong vùng để luyện công. Khi luyện tới bài công pháp thứ hai, tôi cảm nhận được một cách rõ ràng rằng Sư phụ đã hạ nhập Pháp Luân vào bụng dưới của tôi.

Hôm đó khi về nhà đi ngủ, toàn thân tôi cảm thấy lạnh lẽo như thể có một luồng gió thổi sau lưng, nhưng cảm giác rất dễ chịu. Ngày hôm sau, tôi cũng vẫn cảm nhận được luồng gió đó thổi ra từ sau lưng, và sang tới ngày thứ ba thì bệnh khớp, căn bệnh đã dày vò tôi hàng thập kỷ đã biến mất và kể từ đó nó không bao giờ quay trở lại nữa. Chứng chóng mặt, viêm túi mật, cũng như các triệu chứng khác tất cả đều đã không còn.

Không từ ngữ nào có thể diễn tả được sự biết ơn của tôi đối với Sư phụ Lý Hồng Chí. Từ tận đáy lòng mình, dù cho cả thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ có thể đúc kết lại thành một câu hỏi: “Sư phụ, sao Ngài lại đối xử tốt với con thế?”

Hồi tưởng lại 56 năm của cuộc đời mình từ nhỏ cho tới lớn, mọi việc mình đã làm, mọi việc mình còn nhớ, gồm cả những ký ức về những nỗi buồn vui, sướng khổ thì điều đúng đắn nhất mà tôi đã lựa chọn đó là đã bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Đại Pháp đã cứu sống tôi

Một ngày năm 2007, tôi cùng với ba người nữa đang trên đường lái xe đi làm về. Đột nhiên, chiếc xe của chúng tôi bị một chiếc xe tải hạng nặng từ phía sau tông thẳng vào đuôi xe. Tình huống khi đó thật nguy hiểm. Chiếc xe của chúng tôi bị hất tung lên và đập mạnh vào hàng rào của đường cao tốc, tôi vội hét lên “Dừng xe lại ngay!” Ngay lập tức, chiếc xe của chúng tôi đã dừng lại.

Sau đó, tôi hô lên, “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Sư phụ xin hãy cứu con!”

Đầu và chân của người lái xe bê bết máu, những người còn lại thì đều bị thương ở ngực và bị khó thở. Tôi là người duy nhất trên xe không hề bị thương tích gì.

Tôi dùng điện thoại của mình để gọi cho cảnh sát. Khi tới nơi, người cảnh sát đã vô cùng kinh ngạc “Chị có ở trên chiếc xe đó không?” Anh ta hỏi “Sao chị không hề bị thương tích gì vậy?”

Tôi đáp, “Là bởi tôi đã hô ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo,’ và Sư phụ tôi đã cứu tôi.”

“Đức tin vào Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời,” Người cảnh sát nói. “Tình huống như thế này của chị tôi đã gặp vài lần rồi.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/1/30/-322836.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/2/8/155274p.html

Đăng ngày 16-3-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share