Bài chia sẻ của một học viên Đại Pháp từ tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-1-2016] Đó là vào tháng 10 năm 1996 khi chồng tôi đưa cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân và đây là lần đầu tôi nhìn thấy các từ “Chân – Thiện – Nhẫn.” Một cảm giác vui sướng tuyệt vời đã đến với tôi và tôi tin rằng đó là những nguyên lý mà mọi người nên tuân theo.

Trong 19 năm qua, uy lực siêu thường của Pháp Luân Công đã không ngừng triển hiện trong gia đình tôi.

Không lâu sau khi tôi bắt đầu tu luyện, cậu con trai 7 tuổi của tôi từ trường trở về nhà và kêu rằng chân phải của cháu bị đau.

Tôi nhẹ nhàng bóp chân cho cháu và không thấy có vấn đề gì ở xương. Tôi đoán rằng có thể cháu chỉ bị sái chân một chút và cơn đau sẽ sớm hết.

Tuy nhiên, hai ngày sau chân phải của cháu tấy đỏ và bắt đầu sưng lên. Từ dưới bắp chân của cháu, chỗ sưng đã nhanh chóng lan đến bắp đùi. Cháu bị sốt. Hàng đêm, cháu phải đi vệ sinh ít nhất là chục lần.

Vì vậy chồng tôi và tôi đã đưa cháu đến Bệnh viện đa khoa quân y Vũ Xương Quảng Châu. Lúc đó là 8 giờ sáng. Chúng tôi đã phải đợi ở bên ngoài phòng mổ.

Bác sỹ phẫu thuật đến, hỏi chúng tôi vài câu hỏi chung chung rồi sau đó khám chân cho con trai tôi. Ông ấy có vẻ rất hoảng hốt.

“Chân của con trai anh chị đang bị chảy mủ.” Ông ấy nói thẳng với chúng tôi: “Chúng tôi cần phải thực hiện phẫu thuật ngay nếu không chân của cháu sẽ bị hoại tử.”

Chúng tôi biết tình trạng của cháu rất nguy cấp khi bác sỹ đã bỏ qua việc đăng ký và các thủ tục thanh toán cần thiết để tiến hành ngay ca phẫu thuật cho con trai của chúng tôi.

Họ rạch hai đường dài 12 inch trên chân của cháu để cho mủ và máu tứa ra, đầy đến cả nửa cái chậu.

Tôi thấy phần thịt ở giữa xương chân đã bị hoại tử còn các mô liên kết đã chuyển sang màu xanh thẫm. Toàn bộ cẳng chân đã bị rỗng ở bên trong. Một miếng gạc lớn được nhét vào trong lỗ hổng gần như đã biến mất không còn gì.

Quần áo phải được thay ra hàng ngày. Trước tiên, miếng gạc lớn sẽ được lấy ra và khử trùng triệt để. Người ta dùng dao để nạo vét lớp mô xanh trong xương. Phần thịt hoại tử được tách ra và cắt bỏ, từng chút một, cùng với một cái kéo cho đến khi bật máu ra. Sau đó toàn bộ phần hoại tử sẽ được lấy đi và miếng gạc lớn tiệt trùng sẽ được nhồi trở lại vào trong khoang rỗng.

Mỗi lần thay quần áo, con trai tôi còn phải trải qua một sự đau đớn cùng cực khác nữa và toàn thân cháu rũ ra như bị bại liệt.

Trong hai tháng tiếp theo, chúng tôi đã phải tiêu tốn thêm hơn 200 Nhân dân tệ mỗi ngày cho việc chữa trị của cháu, nhưng chân của con trai chúng tôi không hề được cải thiện. Cháu được truyền IV, nhưng cơn sốt của cháu vẫn không thuyên giảm, và phần thịt trong chân của cháu tiếp tục bị hoại tử.

Cuối cùng, bệnh viện đã tổ chức một nhóm các chuyên gia hội chẩn, người nào cũng khoảng 30 năm kinh nghiệm.

Chẩn đoán sơ bộ của họ là viêm tủy xương, nhưng chúng tôi cần phải chi ra 4.000 Nhân dân tệ cho các xét nghiệm về tủy sống. Nếu chẩn đoán của họ là chính xác, cần phải làm phẫu thuật cắt cụt chân, nếu không tính mạng của con trai chúng tôi sẽ bị đe dọa một cách nghiêm trọng.

Chi phí phẫu thuật cùng các chi phí y tế liên quan ước tính khoảng trên 20.000 Nhân dân tệ. Đối với gia đình chúng tôi, đó là số tiền quá lớn.

Vào thời điểm đó, chúng tôi đã hết sạch tiền tiết kiệm, bán hết tất cả mọi thứ mà chúng tôi có, đồng thời vay mượn bất cứ thứ gì mà chúng tôi có thể vay. Chúng tôi đang sắp đến nước khánh kiệt. Làm sao chúng tôi có được đủ tiền để làm thêm các xét nghiệm nữa đây, nói gì đến chuyện phẫu thuật và điều trị?

Chỉ còn 5 ngày nữa là sang năm mới. Không có đồng nào để điều trị theo yêu cầu, chúng tôi chỉ có thể chi vài trăm Nhân dân tệ tiền thuốc men và đưa con trai của chúng tôi về nhà.

Con trai chúng tôi tiếp tục lên cơn sốt, vì vậy hàng ngày chúng tôi phải đưa cháu tới một phòng khám tư nổi tiếng ở địa phương để truyền IV và thay quần áo cho cháu.

Vào ngày mùng 5 Tết, khi chúng tôi đang ở phòng khám để truyền một đợt khác, một nữ bác sỹ đã nhìn thấy đồ hình Pháp Luân trên vòng cổ của chồng tôi.

Cô ấy hỏi với vẻ thực sự tò mò: “Tại sao cứ có cái gì đó xoay chuyển bên trong thứ này vậy? Cảm giác thật lạ, nhưng kỳ diệu.”

Chúng tôi rất ấn tượng khi biết cô ấy có thể nhìn thấy được sự xoay chuyển của đồ hình trong không gian khác và nói với cô ấy: “Đây là đồ hình Pháp Luân. Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp, là Pháp vũ trũ để cứu người. Đại Pháp dạy nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, đó là các nguyên lý mà chúng ta chiểu theo để thật sự làm một người tốt. Chỉ khi chúng ta tu luyện đến tầng thứ cao thì chúng ta mới có thể đề cao tâm tính để trở về với chân ngã của mình, và cuối cùng trở về gia viên thực của chúng ta.”

Cô ấy rất quan tâm, vì thế tối hôm đó, cô ấy đã đi cùng với dì của mình đến nhà chúng tôi để nghe băng thu âm các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí.

Cùng tối hôm đó, tôi nhìn thấy trong vườn sau nhà mình một Pháp Luân lớn, trong suốt có màu tím đang xoay chuyển chầm chậm. Hình thái cực và phù hiệu chữ vạn ở trung tâm đều rất rõ ràng và sắc nét, đồng thời cũng đang xoay chuyển chầm chậm.

Tôi liếc nhìn phía sau chỗ con trai tôi đang ngồi, và thấy hai Pháp Luân nhỏ đang quay rất nhanh quanh bàn tay của con trai tôi. Cả hai Pháp Luân đều phát ra ánh sáng rất mạnh.

Tôi chia sẻ điều mà tôi đã nhìn thấy với chồng tôi. Chúng tôi quyết định rằng chúng tôi sẽ hướng dẫn con trai chúng tôi luyện các bài công pháp Pháp Luân Công.

Trong khoảng thời gian hơn 3 tháng, cháu sẽ hét lên trong đau đớn nếu chân phải của cháu bị dịch chuyển hay ngay cả khi chỉ khẽ bị chạm vào. Vì vậy cháu không thể chịu được lực đè lên, nên cháu cũng không thể đi lại được, do vậy mỗi lần đi vệ sinh đều phải có người bế cháu.

Tuy nhiên, ngay khi bắt đầu luyện công, cháu đã có thể đứng lên. Cơn sốt của cháu biến mất, và cháu có thể đi tập tễnh ra ngoài chơi. Hàng đêm, chân của cháu sưng lên, nhưng đến ban ngày, chỗ sưng ấy lại biến mất.

Chúng tôi tin rằng Sư phụ đang giúp tiêu trừ nghiệp lực cho cháu. Vì vậy, hàng ngày, chúng tôi rửa vết thương cho cháu bằng nước muối, sau đó băng chân cháu lại bằng gạc buộc vết thương. Chúng tôi cho cháu dừng uống thuốc, nhưng chúng tôi cùng nhau luyện công hàng ngày và nghe các bài giảng của Sư phụ.

Khoảng một tháng sau, vết thương của cháu dần kín lại và cuối cùng chân cháu đã khỏi hoàn toàn.

Con trai tôi đã mất hơn hai tháng ở bệnh viện và phải tiêu tốn gần 10.000 Nhân dân tệ để chữa trị mà bệnh viêm tủy xương của cháu không hề thuyên giảm, nói gì đến chuyện được chữa khỏi. Chúng tôi đã cùng nhau học các bài giảng Pháp Luân Công và luyện công trong vòng chưa đầy một tháng mà con trai chúng tôi đã hoàn toàn bình phục.

Không lời nào có thể tả xiết lòng biết ơn của chúng tôi.


Bản tiếng Hán https://www.minghui.org/mh/articles/2016/1/12/322112.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/2/3/155052.html

Đăng ngày 8-3-2016. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share