Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 16-1-2016] Hai vợ chồng tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn mười năm. Kể từ đó, chúng tôi không bao giờ phải sử dụng tới một viên thuốc nào cả.
Năm 2013, chị gái của chồng tôi được chẩn đoán bị ung thư ruột kết và phải phẫu thuật. Không may, năm 2014 bệnh của chị lại tái phát và lan ra khắp cơ thể. Trong khi phải nằm viện, chị bị đau bụng dữ dội. Hai người em đã rất lo lắng và phải thay phiên nhau tới chăm sóc chị trong bệnh viện.
Bác sĩ đã thảo luận về khả năng tiến hành cuộc phẫu thuật tiếp theo để loại bỏ những tổn thương do khối u gây ra. Tuy nhiên, chị ấy đã rất lưỡng lự với đề nghị của bác sĩ, bởi chị đã 60 tuổi và sức khỏe thì rất yếu.
Đó là khoảng thời gian rất khó khăn cho chị và gia đình. Hai vợ chồng tôi đã nói chuyện với chị về việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và nói rằng chúng tôi cảm thấy rằng Pháp Luân Đại Pháp có thể giúp chị chữa lành bệnh. Tuy nhiên, chị ấy nghi ngờ rằng bệnh ung thư của chị không thể được chữa khỏi mà không cần tới sự can thiệp của y học.
Một đêm, chồng tôi bàn với cậu em về việc để chị ấy tới nhà chúng tôi ở. “Chú biết không, các bác sĩ đã không thể chữa được bệnh cho chị ấy,” Chồng tôi nói “Chị ấy sợ bị chết vì phải phẫu thuật và phải để lại đứa con trai không ai chăm sóc. Ước gì chị ấy tu luyện Đại Pháp với hai vợ chồng anh. Anh chị sẽ chăm sóc chị ấy. Chú thử nói chuyện xem ý chị ấy thế nào.”
Ngày hôm sau, em chồng tôi tới bệnh viện thăm chị, và chị ấy đã đồng ý thử tập Pháp Luân Đại Pháp. Từ cuộc nói chuyện hôm trước với chúng tôi về những lợi ích của Pháp Luân Đại Pháp, chị ấy đã biết rằng việc tập luyện là rất hữu ích.
Khi chị chồng tôi nói với bác sĩ rằng chị ấy muốn xuất viện, đầu tiên bác sĩ không đồng ý. Về sau, các bác sĩ chỉ đồng ý cho chị tôi xuất viện khi đã lấy đơn kê thuốc và ký vào giấy miễn trừ mọi trách nhiệm của bệnh viện về y tế cũng như tài chính.
Khi chị ấy và cậu em trai rời khỏi bệnh viên, họ đã lái xe thẳng về nhà, thu xếp đồ đạc cá nhân cho vào va ly, sau đó lái xe tới thẳng nhà tôi.
Mỗi buổi tối, hai vợ chồng tôi và chị ấy cùng đọc một bài trong cuốn Chuyển Pháp Luân và chúng tôi dạy chị luyện các bài công pháp. Chúng tôi không hề nói với chị về việc ngừng sử dụng thuốc.
20 ngày sau, chị chồng tôi kêu lên “Chị tin là sức khỏe của chị đã được hồi phục, người chị không còn bị đau nữa. Thật thần kỳ! Sư phụ Lý đã cứu chị! Bây giờ chị có thể tự chăm sóc được bản thân mình rồi. Chị phải về nhà thôi.”
Trước khi ra về, chị ấy nói với chúng tôi “ Chị đã không uống bất kỳ một viên thuốc nào mà bác sĩ cho khi chị xuất viện. Đó là Pháp Luân Đại Pháp đã chữa lành bệnh cho chị! Bây giờ, chị đã hiểu tại sao hai vợ chồng chú lại bất chấp cuộc bức hại tàn bạo và vẫn kiên định tu luyện Pháp Luân Công đến vậy. Pháp Luân Công đang cứu người! Pháp Luân Công thật vĩ đại!”
Sau khi chứng kiến những hiệu quả kỳ diệu của việc tu luyện Đại Pháp, em trai chồng tôi đã ký đơn thỉnh nguyện kêu gọi Đảng Cộng sản Trung Quốc chấm dứt việc bức hại Pháp Luân Đại Pháp và chấm dứt việc thu hoạch nội tạng của các học viên Pháp Luân Công. “Tôi sẽ ủng hộ Pháp Luân Công,” chú ấy nói.
Con trai chị đã rất ngạc nhiên về việc hồi phục sức khỏe nhanh chóng của mẹ mình và đã đồng ý thoái xuất khỏi Đoàn Thanh niên Cộng sản. Thậm chí, cháu còn giúp mẹ mình nói chuyện với bạn bè và người nhà về việc thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó. Cháu nói “Mọi người xin hãy nhớ rằng, Pháp Luân Đại Pháp là tốt!”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/1/16/-322292p.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/1/25/154944.html
Đăng ngày 8-3-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.