Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-11-2015] Tôi năm nay 78 tuổi. Năm 1996, khi tới thăm con gái tình cờ tôi thấy có rất nhiều người đang luyện Pháp Luân Công ở đó, do vậy tôi đã tới tham gia cùng với họ. Các học viên rất dễ mến. Một thanh niên trẻ đã rất kiên nhẫn dạy tôi từng động tác và không quan tâm việc tôi đã lớn tuổi và ít học. Tôi thầm nghĩ: “Đại Pháp thật là tốt, tôi phải tu luyện.”

Tôi đã từng bị bệnh dạ dày, và không thể ăn được các đồ ăn sống, lạnh, cứng, hay đồ cay và cũng không dám chạm vào bất cứ loại hoa quả nào cả. Tuy nhiên, chỉ sau vài ngày tu luyện Pháp Luân Công, chứng đau dạ dày của tôi đã biến mất. Kể từ đó, tôi có thể ăn được mọi thứ. Bệnh mòn cổ tử cung của tôi cũng đã được chữa khỏi. Thật kỳ diệu, chỉ trong vài ngày, mọi bệnh tật của tôi đã được Đại Pháp chữa khỏi mà tôi không phải tốn một xu nào.

Sau khi học hết cả năm bài công pháp và trở về nhà, tôi chia sẻ việc này với bạn bè và gia đình. Ngay lập tức, con trai, con rể, con gái và cả vài người hàng xóm cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Chúng tôi đã thiết lập một nhóm học Pháp tại nhà, luyện công cùng nhau và đã được hưởng lợi ích lớn cả về thể chất lẫn tinh thần.

Vào một ngày đầu năm mới năm 1997, gia đình con gái tôi và tôi đi ra ngoài trên một chiếc xe taxi. Nửa đường, chiếc xe taxi đụng phải một cây đại thụ ven đường. Do chạy với tốc độ cao, toàn bộ chiếc xe đã bị hư hại nặng nề không thể sửa chữa. Người tài xế bị thương mặt đầy máu, con trai tôi cũng bị thương vào đầu và lũ trẻ thì dường như không thở được, do vậy họ đã vội vàng cứu hai đứa trẻ trước, đợi tới khi chúng tỉnh lại rồi mới quay lại tự giúp mình. Tôi đã bị một vết rách sâu ở má trái khiến cả khoang miệng của tôi bị lộ cả ra ngoài. Con gái tôi đã cởi áo khoác và che lên mặt tôi. Khi đó, chúng tôi không có điện thoại di động nên đành phải đứng đợi những chiếc xe trên đường chạy qua tới giúp.

Một người lái xe tốt bụng đã đưa chúng tôi tới bệnh viện, giúp chúng tôi tìm bác sĩ và làm mọi thủ tục trước khi rời đi mà không lấy của chúng tôi một xu tiền công.

Tôi được đưa vào phòng cấp cứu. Chiếc áo len che mặt tôi ướt đẫm máu. Tôi bắt đầu nôn mửa và nhổ ra nửa xô máu đã vón cục. Bác sĩ nói với con gái tôi: “Mẹ chị đang bị nguy hiểm, dường như bà ấy đã bị nội thương.” Khi đó tôi rất tỉnh táo và nói với con gái tôi: “Mẹ ổn thôi, đừng lo.”

Khi các bác sĩ đang làm phẫu thuật, tôi đã nhìn thấy một Pháp Luân đang xoay tròn trên cơ thể tôi và tôi không hề cảm thấy đau đớn chút nào. Tôi biết rằng Sư phụ đã chăm sóc cho tôi. Sau khi cuộc phẫu thuật kết thúc, tôi nói với con gái: “Về nhà thôi con, mẹ ổn rồi. Sư phụ đã chăm sóc cho mẹ.”

Ngày hôm sau khi về nhà. Chồng tôi đã rất sợ hãi khi nhìn thấy cái đầu sưng cùng với khuôn mặt tím đen của tôi, Ông ấy nghĩ có lẽ tôi không sống được. Tôi an ủi chồng: “Tôi không sao đâu. Sư phụ đã chăm sóc cho tôi rồi.” Kỳ thực, nhiều xương trên mặt tôi đã bị gãy, bao gồm cả xương mũi của tôi đã bị gãy nát.

Các con tôi cảm thấy lo lắng, nên chúng đã yêu cầu bác sĩ tới tiêm cho tôi. Tuy nhiên, cứ mỗi khi tiêm vào là tôi lại bắt đầu nôn. Tôi chợt hiểu lý do đằng sau việc này và đã nói với chúng không cần phải điều trị cho tôi nữa vì Sư phụ đang chăm sóc cho tôi. Tôi ngồi dậy ngồi thiền trong tư thế kiết già và đã nhìn thấy Sư phụ ngồi đối diện và đang tịnh hóa thân thể cho tôi.

Sư phụ sẽ tới tịnh hóa thân thể cho tôi mỗi khi tôi ngồi thiền. Không bao lâu sau, tôi đã hồi phục hoàn toàn mà không phải thuốc men hay tốn một đồng chi phí nào. Hơn nữa, khuôn mặt tôi đã không còn vết sẹo nào cả.

Điều này đã thuyết phục tất cả các bạn bè và gia đình tôi ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/18/-319163.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2015/12/15/154088.html

Đăng ngày 20-2-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share