Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Phoenix, Arizona

[MINH HUỆ 24-10-2015] Kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Trở thành một đệ tử chân tu

Khoảng năm 2001, lần đầu tiên tôi được một người bạn giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp. Kể từ thời điểm đó, tôi luôn biết rằng Pháp Luân Đại Pháp chính là chân lý đại đạo. Tuy nhiên, vì các quan niệm và chấp trước khác nhau, mãi đến tháng 10 năm 2013 tôi mới thực sự bắt đầu tu luyện. Sau hơn 10 năm, tôi đã đọc lại cuốn Chuyển Pháp Luân, và luyện công theo hướng dẫn trên mạng, tôi cảm thấy gần như đã sẵn sàng để gặp các học viên trong khu vực tôi ở.

Tôi có nhiều tâm sợ hãi khi gặp họ. Trong nhiều năm qua, tôi đã nghĩ rằng để có thể làm một học viên Pháp Luân Đại Pháp tôi phải trở nên “hoàn hảo”, trong khi tôi còn cách mức đó rất xa. Tuy nhiên trong khi tu luyện ở nhà và bỏ qua các điểm hóa rằng tôi cần tham gia cùng chỉnh thể, tôi cảm thấy thiếu một cái gì đó. Tôi nhận ra rằng tôi cần phải tham gia vào chỉnh thể và vượt qua tâm sợ hãi của bản thân. Tôi gọi vào số điện thoại trên trang web FalunDafa.org, và thầm mong cuộc gọi của tôi sẽ không có người nghe máy, nhưng tất nhiên, một người đã trả lời tôi ở đầu dây bên kia. Tôi nói với anh rằng tôi muốn gặp anh. Đó là một trong những quyết định đúng đắn nhất mà tôi đã thực hiện.

Sau cuộc gặp lần đầu tiên của tôi với các học viên tại một quầy giới thiệu Thần Vận vào tháng 2 năm 2014, một vài tuần trước khi buổi biểu diễn Thần Vận trong năm bắt đầu, mặc dù lúc gặp mặt không tự nhiên lắm nhưng trong tâm tôi lại cảm thấy vô cùng gần gũi và thoải mái. Tôi hiểu rằng đây là điều còn thiếu trong tu luyện của tôi. Tuy nhiên, ngay cả khi tôi thực sự bắt đầu tu luyện, với một số hạng mục giảng chân tướng mà tôi tham gia, thỉnh thoảng tôi có suy nghĩ “Tôi không đủ tốt”. Tôi đã nghĩ “Tôi chỉ là một người nội trợ không có bất kỳ kỹ năng đặc biệt nào. Tôi có thể làm gì đây?” Những quan niệm này bắt nguồn từ tâm lo sợ và nghi ngờ bản thân, và đây là một trong những nguyên nhân ngăn cản tôi tu luyện chân chính kể từ lần đầu tôi đắc Pháp năm 2001.

Sau một vài tháng tu luyện cùng với nhóm của tôi và dần dần trừ bỏ những suy nghĩ này, nhờ học Pháp và chia sẻ với các đồng tu khác, tôi nhận ra rằng những suy nghĩ này là không chân. Nếu Sư phụ đã chọn tôi là một đệ tử Đại Pháp, vậy thì sao tôi lại không tin vào Ngài và lựa chọn của Ngài? Tôi nhận ra rằng những quan niệm này không phải là tôi và tôi đã sai khi chấp nhận chúng như là bản thân tôi. Sư phụ đã giảng:

“…tôi trân quý chư vị còn hơn cả chư vị [trân quý] bản thân mình!” (Tống khứ chấp trước cuối cùng, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Chứng thực Pháp thông qua giảng thanh chân tướng

Một lần, tôi hỏi một học viên trong khu vực của chúng tôi rằng ngoài Thần Vận có hạng mục giảng chân tướng nào khác không. Anh kể cho tôi một danh sách những việc đã làm và những việc cần người trợ giúp…rất nhiều. Tôi đặc biệt chú ý khi anh đề cập đến “chính phủ/nhân vật quan trọng”, đó là giảng chân tướng cho các nhân vật cấp cao. Nó gây sự chú ý đặc biệt cho tôi vì tôi thấy đó là việc nhàm chán và không thích hợp với tôi nhất. Bây giờ nhìn lại, cũng không ngạc nhiên khi tôi lại được giao làm đầu mối cho công việc này trong khu vực của tôi.

Tôi hiểu rằng giảng chân tướng cho chính phủ là việc hết sức quan trọng. Trải nghiệm đầu tiên của tôi với công việc này tưởng chừng như khá đơn giản. Tôi được phân công cắt dán nội dung một bức thư điện tử, điền chính xác địa chỉ của một nghị sĩ, và bấm nút gửi. Đó là thư đề nghị gặp mặt vị nghị sĩ đó tại Washington, D.C. Thậm chí tôi không cần phải tự mình gặp họ. Tuy nhiên, không biết vì lý do gì, trong quá trình gửi thư tôi cảm thấy có chút sợ hãi. Dù sao tôi cũng đã hoàn thành công việc đó và nhận được một vài phản hồi. Tôi tin rằng đây là sự khích lệ của Sư phụ, giúp tôi mở cánh cửa. Trải nghiệm thứ hai của tôi với công việc này lại hoàn toàn khác hẳn. Tôi được phân công gặp gỡ các nghị sĩ của tiểu bang mà tôi đang ở. Tôi đã lấy hết dũng khí và nhận lời.

Tôi cùng một học viên khác là một sinh viên quốc tế người Trung Quốc đã hẹn gặp với một nghị sĩ đầu tiên. Cuộc gặp được lên lịch với một trong những nhân viên của ông. Tôi biết người nhân viên này là người ủng hộ Pháp Luân Công trong giai đoạn 1998-2001. Tôi tò mò tại sao người đó lại ngừng ủng hộ vào năm 2001. Tôi biết rằng Sư phụ đã an bài cho anh ấy gặp chúng tôi. Đồng tu của tôi mới tới Mỹ một thời gian ngắn, và hoàn toàn dựa vào tôi và những hiểu biết của tôi về cách vận hành của chính phủ. Tuy nhiên trước đây tôi chưa từng gặp các thành viên trong chính phủ. Sống một cách vô tri vô lo, tôi thậm chí chưa từng đề nghị điều gì với chính phủ, vì tôi không cần. Vì vậy tôi đã nhờ các đồng tu người Trung Quốc chỉ cho cách làm. Nó dễ dàng hơn so với tưởng tượng của tôi.

Sau khi đặt lịch hẹn, chúng tôi gặp nhau ở bãi đỗ xe cùng với các tài liệu giảng chân tướng và đơn thỉnh nguyện trên tay. Chúng tôi gặp nhau sớm hơn một chút để thống nhất kế hoạch. Tôi nhìn về phía đồng tu để chờ ý kiến của cô về việc chúng tôi nên mở đầu câu chuyện với ngài nghị sĩ đó như thế nào, một cách tự nhiên, cô ấy cũng đang nhìn tôi để tìm kiếm lời khuyên. Ở phương Tây, chúng tôi gọi đó là người mù dẫn đường cho người mù. Cô nói rằng ở Trung Quốc nó được gọi là “gà nói chuyện với vịt.” Lúc đó, chúng tôi nhận ra rằng, chúng tôi sẽ bước vào trong mà không có một ý tưởng nào, chỉ biết rằng chúng tôi cần phải giảng chân tướng.

Cuộc gặp đầu tiên diễn ra khá thuận lợi. Tôi đã chuẩn bị thông tin về sự chênh lệch con số cho thấy nạn thu hoạch nội tạng, cùng với mốc thời gian của các sự kiện quan trọng. Tôi đã học thuộc các biểu đồ và thống kê, và các chứng cứ về những tội ác khác mà chính quyền đã gây ra cho Pháp Luân Công. Tôi nghĩ rằng tôi đã chuẩn bị tốt cho cuộc gặp, nhưng tôi đã nhầm.

Ông hỏi một vài câu hỏi và thực sự kinh hoàng trước những cáo buộc mổ cướp nội tạng. Dường như ông rất muốn ủng hộ Pháp Luân Công nhưng lại vướng mắc ở trong tâm. Ông đã bị đầu độc nặng nề bởi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Ông cho rằng “sai lầm” đầu tiên của chúng tôi là cách Pháp Luân Công biểu tình phản đối chính phủ vào ngày 25 tháng 4 năm 1999. May thay một học viên khác cũng có mặt ở đó đã giải thích rõ chân tướng với ông. Tôi có chút mơ hồ về tình huống thực tế của sự kiện này, vì nó đã diễn ra rất lâu rồi, và tôi đã không có chuẩn bị.

Một học viên ở DC, người đã hướng dẫn tôi tận tình và giúp tôi chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho cuộc gặp, đã gợi ý tôi hỏi ông xem liệu có lý do nào khiến ông không ủng hộ nghị quyết 281 không. Trước khi kết thúc cuộc gặp, tôi quyết định hỏi ông câu hỏi này. Câu trả lời thành thật của ông đã khiến chúng tôi bất ngờ. Ông đề cập tới vụ tự thiêu giả vào ngày 23 tháng 1 năm 2001, đây cũng là nguyên nhân khiến ông ngừng ủng hộ Pháp Luân Công vào năm 2001.

Tôi và đồng tu nhìn nhau ngạc nhiên và nhanh chóng giải thích tình huống lúc bấy giờ, và một lần nữa tôi đã không chuẩn bị tốt, nhưng đồng tu của tôi đã có chuẩn bị. Mặc dù lúc đó chúng tôi không mang theo đầy đủ bằng chứng, nhưng ít nhất chúng tôi có thể nói với ông ấy rằng vụ tự thiêu đó là một màn kịch được dàn dựng bởi ĐCSTQ, và rằng chúng tôi sẽ chuyển cho ông tất cả bằng chứng chúng tôi có về vụ việc này, và quan trọng nhất là học viên Pháp Luân Công không bao giờ thiêu sống mình như vậy.

Tới đây, có vẻ ông đã minh bạch ra rất nhiều điều. Ông kể với chúng tôi rằng người của ĐCSTQ đã tới văn phòng của ông và nói rằng Pháp Luân Công là “vấn đề của Trung Quốc” và “hãy để chính phủ Trung Quốc giải quyết nó”. Sau đó ông đứng dậy và dẫn chúng tôi tới các bộ phận khác trong văn phòng. Ông đã giảng sự thật với rất nhiều người trong văn phòng của ông, đồng thời một số người khác cũng ngoái đầu vào để nghe. Ông đã rất hào hứng và thực sự đã giải thích sự thật rất tốt. Cách duy nhất để diễn tả cảm giác của tôi lúc đó là dường như ông trở nên sáng hơn. Cũng trong tuần đó, ông đã bảo trợ cho nghị quyết 281.

Sư phụ giảng rằng: “Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ” (Chuyển Pháp Luân) Trong tâm tôi cảm thấy hết thảy đều là Sư phụ làm, tất cả những gì chúng tôi cần làm là hiện diện ở đó. Việc này xác thực đã tăng cường tín tâm giảng chân tướng của tôi. Tôi đã ý thức được rằng những chúng sinh này thực sự đang chờ chúng ta tới cứu họ. Tôi cảm thấy sự khích lệ to lớn.

Trong hai lần tiếp theo viếng thăm văn phòng của các nghị sĩ, tôi có phần bối rối, vì nó không dễ chút nào. Tôi đã không thành công trong việc thuyết phục họ. Tôi nhận ra rằng bất kể tôi đã tự nhắc nhở bản thân bao nhiêu lần rằng mình tới đây là vì họ, nhưng tôi vẫn luôn ẩn giấu ý muốn họ sẽ vì chúng tôi mà làm điều gì đó. Tâm của tôi đã không thuần tịnh.

Sư phụ đã giảng:

“Chư vị là người tu luyện, hết thảy biến hoá đều từ sự tu luyện của chư vị và Chính Pháp mà sản sinh; hết thảy những gì bản thân chư vị chứng ngộ, hết thảy những gì chư vị cần đắc được, đều là từ việc bản thân chư vị đi trên con đường của mình mà sản sinh. Tuyệt [đối] không thể nghĩ rằng cựu thế lực sẽ cấp cho chúng ta ân huệ nào đó, rằng xã hội người thường sẽ giúp đỡ chúng ta điều gì. Mà là chư vị đang cứu độ xã hội người thường, là chư vị đang cứu độ chúng sinh!” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Philadelphia ở Mỹ quốc”)

Nhìn lại, tôi đã có những chấp trước vào tự ngã, và mong đợi sự giúp đỡ từ người thường.

Lúc đó, nghị quyết 343 đã được đưa ra, tôi nghĩ sẽ không khó để tìm kiếm sự bảo trợ cho nghị quyết này nếu tôi tìm kiếm sự ủng hộ từ những nghị sĩ đã bảo trợ cho nghị quyết 281. Tuy nhiên tôi đã nhầm và thực tế không phải như vậy. Nhưng tôi nghĩ hiện tại chính là cơ hội tốt để tôi một lần nữa giảng chân tướng cho các nghị sĩ.

Năm nay, tôi đã tới DC để tham dự cuộc mít-tinh ngày 20 tháng 7 và lên kế hoạch gặp gỡ các văn phòng nghị sĩ. Mặc dù có nhiều người thực sự ủng hộ, nhưng lúc đó không ai trong số các nghị sĩ muốn ký tên bảo trợ cho nghị quyết này. Sau đó, chúng tôi đến một văn phòng Thượng nghị sĩ. Lúc đó tôi cảm thấy rằng nghị quyết này là do cấp Quốc hội ký, chứ không phải cấp Thượng nghị sĩ, cho nên tôi không cần kêu gọi sự giúp đỡ nào từ ông ấy. Người nhân viên mà chúng tôi gặp ở đó không biết nhiều về cuộc bức hại, nhưng cô ấy nhớ rằng nhiều năm trước đã nhận một tờ rơi Pháp Luân Công từ ai đó trên tàu điện ngầm. Hầu hết là chúng tôi gặp và nói chuyện với các trợ lý chứ không gặp trực tiếp các nghị sĩ. Tất nhiên họ cũng cần được nghe chân tướng. Chúng tôi vẫn giảng chân tướng như vậy và để cô ấy liễu giải được thông tin mà chúng tôi cung cấp để có thể tự tuyển trạch cho mình. Tôi không có nhiều kỳ vọng với cô ấy và chỉ muốn cô ấy biết chân tướng. Kết quả cô ấy tiếp nhận chân tướng rất tốt và còn thể hiện mong muốn tập luyện Pháp Luân Công.

Lực lượng của chỉnh thể

Một vấn đề mà tôi mắc phải đó là cho rằng tôi chịu toàn bộ trách nhiệm cho việc giảng chân tướng cho các nhân vật cấp cao trong chính phủ trong khu vực của tôi. Vì không hiểu rằng đó không phải là công việc của một cá nhân, mà là một hạng mục của cả chỉnh thể, nên tôi đã tạo ra rất nhiều áp lực cho bản thân. Tuy nhiên, khi tôi nói chuyện với các học viên khác trong khu vực của tôi về một nghị sĩ có vai trò quan trọng để nghị quyết 343 được chấp thuận, họ rất hào hứng giúp đỡ tôi.

Đầu của tôi tràn ngập những suy nghĩ làm cách nào để thuyết phục cả chín nghị sĩ quốc hội ủng hộ nghị quyết này, trong khi trước đây tôi đã không thành công với bất kỳ ai trong số họ. Nhưng cách nghĩ của tôi đã sai rồi. Tôi đã không sử dụng sức mạnh của chỉnh thể, mà coi đó là hạng mục và vấn đề của cá nhân tôi, và không muốn các đồng tu khác phải bận tâm. Tôi nghĩ nó bắt nguồn từ tâm lý hiển thị và tự tư.

Sau khi nhận ra quan niệm không tốt này, tôi đã nhanh chóng chính lại suy nghĩ của mình và nhờ sự hỗ trợ từ các đồng tu khác. Họ không chỉ đến giúp tôi tổ chức và lên kế hoạch, mà còn làm rất nhiều thứ. Chúng tôi bắt đầu chiến dịch xin chữ ký thỉnh nguyện trong khu vực của vị nghị sĩ này để giúp người dân biết chân tướng và bày tỏ sự ủng hộ của họ bằng cách ký tên vào những lá đơn thỉnh nguyện. Có lẽ trước đây không có nhiều người trong khu vực này được nghe chân tướng, cũng vì vậy mà cục diện chưa được khai mở. Điều này dường như cũng tương đồng với cách nghĩ của họ.

Chỉ trong vòng hai tuần, nhóm nhỏ của chúng tôi gồm phần lớn những người không nói được tiếng Anh đã thu thập được gần 1.000 chữ ký thỉnh nguyện chỉ trong khu vực của vị nghị sĩ kia. Sự phối hợp chỉnh thể đã giúp mọi việc diễn ra suôn sẻ và thành công.

Sau đó cánh cửa đã được khai mở. Vị nghị sĩ này có một buổi họp mặt hiếm hoi tại tòa thị chính cách nơi tôi ở vài dặm trong vài ngày. Tôi đã nhờ một số học viên đi cùng với tôi, vì đây là cơ hội để trực tiếp đề xuất với ông.

Trước đây tôi chưa từng tham gia họp hội đồng thành phố. Tôi lại một lần nữa gặp tình huống không biết gì. Vì chưa có kinh nghiệm và cũng không biết phải chuẩn bị như thế nào cho đủ, nên chúng tôi chỉ có thể mang theo chính niệm mà tới hội nghị.

Cuối cùng tôi cũng có cơ hội đứng dậy và tham vấn với vị nghị sĩ đó. Nhưng trước mặt đám đông, tôi thật sự không muốn nói gì, vì tôi không thích nói trước đám đông. Tôi cũng biết rằng suy nghĩ này đều là biểu hiện của cái tình và tôi phải tu bỏ nó. Tôi liền nỗ lực hướng đến chỗ mà sau này nó hoàn toàn sẽ không thể ảnh hưởng đến tôi được nữa.

Khi tôi hỏi vị nghị sĩ về việc có thể ký tên bảo trợ nghị quyết 343 không, ông ấy nói: “Ngày hôm đó tại Quảng trường Thiên An Môn quả là một ngày đen tối.” Sau đó ông nói: “Tôi đã ở đó khi học viên Pháp Luân Công tự thiêu.” Tôi nói với ông ấy rằng đó là màn kịch do ĐCSTQ dàn dựng, nhưng tôi giật mình vì tại sao ông ấy vẫn giữ quan niệm bị lừa dối đó trong đầu. Tôi nhận ra rằng mình vẫn ỷ lại vào người thường. Tôi đã hy vọng rằng trợ lý của ông ấy sẽ mang chân tướng giảng cho ông ấy. Có thể ông ấy đã nghe qua, nhưng ông ấy đã không nhập tâm. Tôi tin rằng chúng tôi phải trực tiếp tiếp xúc và giảng chân tướng cho ông ấy, vì ông đã bị đầu độc bởi ĐCSTQ. Sau khi buổi họp kết thúc, chúng tôi đến gặp ông ấy để nói chuyện. Ông ấy hỏi về một số chi tiết của vụ “tự thiêu”. Chúng tôi giải thích thêm cho ông ấy, và nói sẽ gửi thêm tài liệu liên quan. Sau khi nói chuyện ngắn gọn, ông ấy sẽ vui vẻ ký tên bảo trợ.

Lúc đó dường như đã có tiến triển, tuy nhiên, vài tuần sau đó, tên của ông ấy vẫn chưa xuất hiện trong danh sách bảo trợ. Trợ lý của ông ấy đưa ra một số lý do, nhưng không giải thích nguyên nhân thực sự của việc ông ấy thay đổi thái độ. Phản ứng đầu tiên của tôi lúc đó là việc này là để khảo nghiệm nhẫn của tôi. Tôi để ý rằng khi ông ấy đồng ý ký tên, tôi đã có tâm hoan hỷ, hơn nữa tôi đã buông lỏng công việc liên quan đến chính phủ để bận rộn làm các hạng mục khác. Kỳ thực là tôi có vấn đề trong việc quản lý thời gian. Nhưng lỗi lớn nhất là tôi lại bất giác chấp trước vào việc để người thường làm giúp các việc Chính Pháp. Thậm chí tôi còn nghĩ đến việc nghị quyết này nếu không có chữ ký của ông ấy thì sẽ khó lòng đi tiếp, cảm thấy có chút hoang mang. Sau khi lùi lại một bước và nhìn vấn đề từ góc độ khác, tôi đã ý thức được mình đã từng coi vai trò của vị nghị sĩ này là quan trọng nhất đối với nghị quyết 343.

Từ việc này tôi đã học được nhiều bài học, tôi biết sự việc quan trọng như thế này phải có chính niệm của chỉnh thể cùng tham gia, đây là điều quan trọng nhất. Nếu mang quan niệm người thường mà nghĩ đến những lý do khiến có có thể ủng hộ hoặc không ủng hộ chúng ta, thì sẽ cản trở việc chúng ta tiếp cận họ.

Tôi biết mình vẫn còn nhiều việc phải làm, vẫn còn tám nghị sĩ trong bang của tôi mà tôi chưa tiếp cận. Tuy nhiên sau khi trải qua việc này, tôi đã có thêm tín tâm, biết cách tiếp cận họ. Tôi nhận ra việc giảng chân tướng cho họ là rất trọng yếu, vì họ đại biểu cho hàng nghìn người đã bầu cho họ. Quyết định của vị nghị sĩ có thể ảnh hưởng đến rất nhiều chúng sinh.

Sư phụ giảng:

“Nhưng sinh mệnh có thể khởi tác dụng làm đại biểu lại không phải sinh mệnh thông thường, nhất định đều là Vương của các vũ trụ khác nhau làm đại biểu cho thế giới, vũ trụ, và thiên thể của họ, nhưng vũ trụ mà họ đã đại biểu là có thể hệ.” (Thế nào là đệ tử Đại Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2011)

Do đó bất kể vì lý do gì mà họ không ủng hộ chúng tôi, tôi nghĩ chúng tôi đều có thể dùng chân tướng để giải khai khúc mắc trong tâm của họ.

Sư phụ cũng giảng:

“Thực ra có những người nhất thời chưa rõ về Đại Pháp. Nhất là những người thế gian đã bị che mờ quá sâu nặng trong cuộc bức hại tà ác đến như thế; khi các đệ tử Đại Pháp giảng chân tướng, nếu mà cái nút kết trong tâm họ không hoá giải được, thì có thể [họ] vẫn trong quá trình nhận thức về Đại Pháp, tạm thời không thể định tính cho họ được. Hiện nay không thể nói họ là tốt và cũng không thể nói họ là xấu; nhưng cũng có thể [là vì] mọi người thực thi chưa đủ khi giảng thanh chân tướng cho họ.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Atlanta năm 2003)

Sau khi tôi tham gia nhóm hạng mục về chính phủ, rất nhiều cánh cửa đã được mở ra. Tôi có cơ hội làm việc trong nhiều hạng mục với các học viên khác nhau, tất cả đều để cứu độ chúng sinh. Thông qua mỗi hạng mục Đại Pháp mà tôi tham gia, dường như tôi đều phát hiện ra chấp trước ẩn giấu bên trong của mình, ví dụ như tâm an dật, hiển thị, tình, tâm hư vinh thường xuất hiện, nhưng chúng đã càng ngày càng yếu hơn.

Tôi rất vinh hạnh khi có cơ hội làm việc cùng các đồng tu trong các hạng mục này. Tôi nghĩ trong tương lai sẽ có càng nhiều cơ hội trong các hạng mục chứng thực Pháp. Tôi hy vọng trong các hạng mục này sẽ tu tốt bản thân, đồng thời thực hiện thệ ước cứu độ chúng sinh của mình.

Con xin cảm ân Sư tôn. Cảm ơn mọi người.

(Bài chia sẻ đọc tại Pháp hội Miền Tây Mỹ quốc 2015)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/10/24/317998.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/10/29/153433.html
Đăng ngày 10-02-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share