Bài viết của học viên từ Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 8-11-2015]
Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!
Kể từ khi Pháp hội Trung Quốc trên Minh Huệ bắt đầu vào năm 2008, đây là lần thứ sáu tôi tham gia. Mỗi lần viết một bài chia sẻ Pháp hội, tôi đều không thể cầm được nước mắt. Không lời nào có thể bày tỏ cảm ân của tôi đối với sự từ bi của Sư phụ!
1. Những thay đổi sau 11 năm
Tháng 3 năm 1999, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và hầu hết thời gian tôi phải tu luyện một mình. Theo thời gian, tôi cũng gặp gỡ các bạn đồng tu, nhưng vì môi trường của tôi liên tục thay đổi, nên rất khó để chúng tôi hợp thành một nhóm. Tinh tấn học và ghi nhớ Pháp đã giúp tôi tiếp tục tu luyện. Nhờ Sư phụ và Pháp mà tôi mới có thể bước đi được tới ngày hôm nay.
Bắt đầu vào tháng 4 năm 2005, thông qua việc học thuộc sách Chuyển Pháp Luân và các sách Đại Pháp khác, Sư phụ đã gia trì cho tôi. Trong 11 năm qua, trạng thái tu luyện, cũng như công việc và môi trường sống của tôi, đã thay đổi đáng kể.
Đó là một khoảng thời gian rất khó khăn đối với tôi khi lần đầu tiên tôi bắt đầu học thuộc Pháp. Tại địa phương, tôi bị “giám sát nhà riêng”. Trước đó, tôi đã bị giam giữ phi pháp trong sáu tháng, chịu tra tấn cả về thể chất lẫn tinh thần, để lại hậu quả rất nghiêm trọng về sức khỏe. Khi đó, tôi chỉ mới 30 tuổi, nhưng đã bị đau ngực và dạ dày đến mức tôi không thể ngồi được trong hơn hai giờ đồng hồ. Tôi cũng bị ho và đau ở một bên chân.
Vì đức tin của mình vào Pháp Luân Công, tôi đã bị đuổi việc và không có thu nhập. Tôi sống dựa vào khoản thu nhập ít ỏi của bố và chút tiền tiết kiệm của mình. Cả năm, tôi đã sống dựa vào khoản tiền chưa đến 50 nhân dân tệ.
Bức hại mà tôi đã chịu đựng cùng những lời dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã khiến gia đình tôi hiểu sai về Đại Pháp, vì vậy họ đã không ủng hộ tôi tu luyện. Tôi đã không tu luyện tốt và cảm thấy xấu hổ vì điều đó. Tôi có tâm sợ hãi và nó mạnh đến nỗi chỉ một tiếng ồn nhỏ bên ngoài cũng có thể khiến tôi run rẩy.
Giờ đây, sau 11 năm, tinh thần của tôi phấn chấn và sức khỏe đã được phục hồi. Mặc dù đã hơn 40 tuổi, tôi nhìn như đang ở tuổi 20. Tình hình tài chính cũng được cải thiện, tôi làm quản lý cho một tập đoàn đa quốc gia nổi tiếng. Tôi được ông chủ đánh giá cao và đồng nghiệp kính trọng. Tôi có thu nhập ổn định và có thể mua nhà ở khu vực trung tâm thành phố. Tôi cũng mua một ngôi nhà đẹp cho bố mẹ mình.
Nhiều người trong gia đình đã thay đổi thái độ đối với Đại Pháp từ thù hận thành biết ơn. Tất cả họ đều đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, bố và em gái tôi cũng đã đọc sách Chuyển Pháp Luân và một số sách Đại Pháp khác. Đầu năm nay, mẹ tôi đã bắt đầu tu luyện. Nhiều năm trước đây, bà cũng đã chăm chỉ giúp tôi nói cho nhiều người về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp rồi.
Ngoài công việc, đối với tu luyện của bản thân, tôi dành 7 hoặc 8 giờ đồng hồ hàng ngày để làm ba việc mà Sư phụ yêu cầu.
Tháng 6 năm nay, khi các học viên bắt đầu khởi kiện Giang Trạch Dân, tôi cũng tham gia và gửi văn bản pháp lý của mình tới Viện kiểm sát Nhân dân Tối cao và Tòa án Nhân dân Tối cao. Hai ngày sau, tôi nhận được biên lai xác nhận rằng họ đã nhận đơn kiện.
2. Tiêu trừ nghiệp lực và tăng cường chính niệm thông qua học thuộc Pháp
Tất cả những kết quả tích cực này đến từ việc học thuộc Pháp hàng ngày, điều đó đã giúp tôi bước thẳng tiến và vững chắc trên con đường tu luyện của mình.
Không lâu sau khi tôi bắt đầu học thuộc Pháp, các can nhiễu, như tiếng ồn từ bên ngoài, đã biến mất. Trong khi học thuộc Pháp, không gian của tôi trở nên trong sáng. Nhiều lần, tôi đã nhìn thấy những cảnh tượng đẹp, bao gồm cảnh toàn không gian phủ đầy hoa sen. Quan trọng hơn, quá trình học thuộc Pháp cũng là quá trình tiêu trừ nghiệp lực và tăng cường chính niệm.
Ban đầu, thật khó khi tôi bắt đầu học thuộc Pháp. Tôi có nhiều triệu chứng không thoải mái trong đầu cũng như tất cả các chủng tư tưởng bất hảo.
Khi đó, tôi trở nên rất tập trung cho năm đầu tiên học thuộc Pháp. Pháp triển hiện cho tôi thấy nội hàm từng tầng từng tầng. Sau một năm, tôi đã học thuộc cuốn sách. Tuy nhiên, sau đó tôi gặp nhiều khó khăn để giữ tập trung. Khi tôi nhẩm Pháp, tôi thậm chí thường không biết được mình có đang nhẩm đúng từ không và không có người để tôi có thể nhờ nghe và sửa giúp tôi. Tình huống này kéo dài gần một năm, tôi đã gặp khó khăn và không biết làm sao để đột phá.
Cuối năm 2006, tôi đã có thể tiết kiệm đủ tiền để mua một chiếc máy tính. Tôi quyết định chép lại sách Chuyển Pháp Luân vào máy tính dựa trên trí nhớ của mình, và kiểm tra lại với sách sau mỗi đoạn. Tôi sẽ sửa bất kỳ lỗi nào mà mình đã mắc. Tình trạng đã tốt hơn so với trước, nhưng tôi vẫn không thể thực sự tập trung. Tôi có thể cảm thấy có thứ gì đó chặn ở trong đầu, cứng như thép, thứ đó đã ngăn Pháp nhập vào sâu trong đầu tôi. Tình huống này kéo dài khoảng hai năm.
Sau đó, tôi cảm thấy cách này quá chậm. Tôi đã mất ba tháng để gõ xong một lượt cuốn sách. Tôi thường quên nhiều lỗi mà tôi đã sửa sau ba tháng. Vậy nên, tôi đã quay lại nhẩm Pháp. Sau vài tháng đã có hiệu quả tốt, nhưng sau đó chỗ bị tắc nghẽn trong đầu tôi cảm giác giống như một khối u đang phát triển phía sau mũi. Khi đang học thuộc Pháp tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. Tôi không thể tập trung được, nhưng tôi biết mình cần đề cao tâm tính. Tôi đã có thể đối đãi với bản thân như một người tu luyện trong cuộc sống hàng ngày khi ở trong các mâu thuẫn và có thể cảm nhận được các chấp trước của mình đang giảm dần. Nhưng khối vật chất cứng như thép vẫn còn đó.
Sau đó, tôi trải qua khổ nạn lớn nhất trong tu luyện của mình, kéo dài từ nửa cuối năm 2011 cho đến nửa đầu năm 2013. Khổ nạn này đã khuấy động tất cả những quan niệm và tư tưởng bất hảo của tôi. Tôi không thể nhẩm Pháp và lúc học Pháp tôi cảm thấy khó khăn hơn. Tôi cảm thấy oán hận và có những tư tưởng trả thù, chấp trước vào tình và thậm chí ham muốn danh lợi.
Trong suốt thời gian này, tôi thường dành hai đến ba giờ đồng hồ để học Pháp, nhưng tôi đã phải vật lộn để đọc xong thậm chí chỉ hai trang sách. Tôi cảm thấy mình đang bị hủy hoại đến đỉnh điểm. Tôi đã quỳ trước ảnh Sư phụ hết lần này đến lần khác, cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Nhiều lần, Sư phụ xuất hiện trong giấc mơ, điểm hóa, khích lệ và an ủi tôi. Tôi thấy Sư phụ loại bỏ những vật chất xấu trong đầu mình – những cục máu tươi và máu đen, thịt thối rữa, vật chất đen có hình thù kỳ dị, những con sâu trắng gầy, và kén sâu non, v.v..
Khi tỉnh dậy, tôi có thể xác định được tư tưởng bất hảo nào không phải bản thân mình và nên bị loại bỏ. Trong suốt thời gian này, mặc dù thống khổ và trạng thái tu luyện đi xuống, nhưng tôi vẫn không buông lơi việc học thuộc Pháp. Tôi biết rằng học Pháp mỗi ngày là cách duy nhất để tôi có thể vượt qua khổ nạn này. Một khoảng thời gian, trạng thái tu luyện của tôi thật sự tệ, tôi không ra ngoài phát tài liệu giảng chân tướng, thay vào đó, tôi tham gia vào một số hạng mục trên mạng và viết bài. Sư phụ đã thấy tâm của tôi và an bài cho tôi các hạng mục phù hợp hơn. Khả năng tập trung của tôi trong khi học Pháp đã được cải thiện nhiều.
Giờ đây, tôi đã vượt qua được khổ nạn. Sư phụ đã dẫn dắt để tôi tìm được cách học Pháp phù hợp cho mình. Tôi đọc và nhẩm Pháp trong đầu hai hoặc ba giờ đồng hồ mỗi ngày.
3. Tìm được chân ngã thông qua học Pháp
Mặc dù, tình hình kinh tế của tôi lúc đầu khá tệ, không có học viên nào khác trong khu vực, điều khó khăn nhất đối với tôi là những tư tưởng biến dị mà cựu thế lực đã rót vào đầu. Điều này khiến tôi đau đớn và thống khổ vô cùng. Nó không chỉ là đố kỵ, thù hận và hiển thị; mà còn có nhiều dạng vật chất dơ bẩn khác.
Nếu tôi mất cảnh giác dù chỉ giây lát, chúng sẽ nổi lên và kiểm soát tôi. Chúng đặc biệt gây khó khăn cho tôi khi đang học thuộc Pháp.
Vậy nên vào thời gian này, dù đã dành nhiều giờ đồng hồ để học thuộc Pháp, nhưng tôi không nhớ được bất cứ điều gì. Tôi cảm thấy mình giống như người thường. Khi đối mặt với mâu thuẫn, tôi thường không nhớ được mình là người tu luyện. Tôi không thể nói được điều gì là đúng và điều gì là sai. Tôi không thể phân biệt được đâu là chân ngã của mình và đâu là do cựu thế lực an bài. Tuy nhiên, cuối cùng tôi đã học cách để phân biệt.
Tôi nhớ hướng nội, và từng chút một lần lượt loại bỏ các chấp trước của mình. Dần dần, tôi có thể thấy được chân ngã của mình. Tôi cảm thấy rằng tôi – chủ ý thức của mình – bé như một hạt vừng bị chôn sâu ở trong Nê hoàn cung. Đầu tôi đầy những chấp trước con người như những ngọn núi khổng lồ đang đè lên chủ ý thức của tôi bên dưới. Trong một đoạn thời gian, khi tôi đang học thuộc Pháp và hướng nội, tôi thường có thể thấy được trạng thái này bằng chủ ý thức của mình. Trong lúc học Pháp, chủ ý thức của tôi lớn dần lên như thể hạt vừng đó đang nảy mầm.
Sau vô số những vật lộn và thống khổ, vào một ngày trong lúc học Pháp, tôi thấy chủ ý thức của mình đang phá vỡ những ngọn núi, vốn giờ đây đầy các vết nứt gãy. Khi tôi học thuộc Pháp, các ngọn núi bị một lực mạnh mẽ phá hủy. Từng lớp từng lớp vật chất bất hảo bị phá hủy. Tôi cảm thấy nó sắp bị tiêu hủy hoàn toàn, [trong khi] lúc đầu, chúng là những ngọn núi lớn trong khi tôi chỉ nhỏ như một hạt vừng.
Giờ đây, tình huống là ngược lại, tôi to lớn trong khi những ngọn núi đang đổ nát. Tôi biết rằng miễn là mình tiếp tục nỗ lực học thuộc Pháp và làm tốt ba việc, một ngày nào đó những ngọn núi sẽ biến mất.
4. Tranh thủ thời gian để làm ba việc
Đối với các học viên đang làm việc toàn thời gian, thu xếp để có đủ thời gian chứng thực Pháp là một sự thử thách. Tôi cũng không ngoại lệ. Ngoài công việc của mình, tôi dành sáu tới tám giờ đồng hồ để học Pháp, luyện công, phát chính niệm và làm các hạng mục cứu người. Vào cuối tuần, tôi đặt tâm vào làm ba việc. Hơn chục năm qua, tôi đã bỏ bữa sáng. Lúc đầu là để tiết kiệm tiền, nhưng sau đó lại thành thói quen. Vậy nên, tôi vẫn tiếp tục bỏ bữa sáng để tiết kiệm tiền và thời gian. Tôi thường ăn trưa ở nơi làm việc. Vào buổi tối, tôi không mất thời gian để nấu ăn. Thay vào đó, tôi ăn bánh bao, bánh dẹt hoặc một tô mì nấu vội. Vào cuối tuần, tôi nấu một chút cháo hoặc mì. Tôi không bao giờ nấu ăn quá một lần trong ngày, nhờ vậy mà có thể dành nhiều thời gian hơn cho ba việc.
Từ ngày tu luyện Đại Pháp, tôi dần hiểu ra ý nghĩa của cuộc đời mình. Giờ đây tôi đã có mục đích sống. Từ khi trưởng thành tới lúc trung niên, tôi tu luyện và không tham gia vào các hoạt động của người thường như xem phim, ăn diện, trang điểm, hẹn hò hay đi du lịch. Tôi không quan tâm đến những thứ đó. Tôi giữ cho mình cái tâm hướng thượng.
Không gì có thể so sánh được với những gì tôi đã đắc thông qua tu luyện và niềm vui mà Đại Pháp đã ban cho tôi!
Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi! Cảm ơn các bạn đồng tu!
(Pháp hội Trung Quốc trên Minh Huệ lần thứ 12)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/8/318650.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/11/16/153693.html
Đăng ngày 08-12-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.