Bài viết của Đồng Trân, một học viên Pháp Luân Đại Pháp từ Trung Quốc
[MINH HUỆ 9-11-2015] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!
Những thay đổi to lớn sau khi bắt đầu tu luyện
Tôi bẩm sinh đã bị rối loạn thần kinh, chứng bệnh góp phần khiến tôi trở nên rất nóng tính. Khi còn bé, tôi thường khóc đến mức thâm tím mặt mũi. Sau khi học lớp một, tôi thôi học vì không nhớ được bất kỳ điều gì dạy ở trường.
Chồng tôi là sĩ quan quân đội. Trước đây, khi tôi nổi giận vô cớ, anh phải vỗ về tôi và để tôi làm theo ý mình. Anh đã làm tất cả các công việc nhà vì tôi không thể làm bất kỳ việc gì.
Năm 1997, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ở tuổi 26. Lúc đầu, tôi không thể đọc được sách Chuyển Pháp Luân, nhưng tôi nghe các học viên khác đọc trong buổi học Pháp chung. Tôi nghĩ: “Mình là đệ tử Đại Pháp, sao mình có thể trợ Sư Chính Pháp nếu mình thậm chí còn không biết đọc?” Tôi xin Sư phụ giúp đỡ và sau khi làm như vậy ba lần, tôi có thể đọc được mọi từ trong các sách Đại Pháp!
Tôi cũng trở nên chu đáo và khoan dung hơn đối với chồng mình. Khi phải lau dọn sau khi anh nôn mửa vì uống quá nhiều, tôi nghĩ: “Mình tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn. Anh ấy sẽ chủ động thôi không uống bia rượu.” Hôm sau khi thức dậy, chồng tôi đã xin lỗi và nói rằng anh sẽ không uống rượu mạnh nữa.
Sau khi thấy được những thay đổi ở tôi, chồng tôi trở nên rất kính trọng Đại Pháp. Anh luôn nói với các đồng nghiệp của mình rằng: “Vợ tôi đã tốt hơn rất nhiều sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”
Người thường hiểu các chuẩn mực của Đại Pháp
Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu, tôi bắt đầu tự làm tài liệu giảng chân tướng Đại Pháp. Lúc đầu, chồng tôi không hiểu tại sao tôi lại nói với người lạ về Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi nói: “Nếu không nhờ Đại Pháp, đáng lẽ em đã không thay đổi thành người tốt hơn rồi. Nếu có ai bị đột quỵ mà khỏe lại sau khi nhận tài liệu Đại Pháp và qua việc niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’, gia đình họ chẳng phải thật may mắn sao?” Chồng tôi đã hiểu, trở nên rất ủng hộ và tin tưởng Đại Pháp.
Khi bị gãy tay, anh không đi bệnh viện mà niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Trong một tháng, tay anh ấy không khá hơn và bị sưng, nên mẹ tôi đã lo lắng và đề nghị dùng một bài thuốc dân gian.
“Con không định dùng bất kỳ bài thuốc dân gian nào. Nếu cánh tay của con tốt lên, thì mẹ nói đó là vì con đã niệm hai câu của Đại Pháp hay là nhờ bài thuốc kia?” Ngay khi nói xong, vết sưng của anh nhanh chóng thuyên giảm. Một vài ngày sau, cánh tay anh đã phục hồi trở lại bình thường.
Chồng tôi cũng nấu bữa tối bất cứ khi nào anh có thời gian để tôi có thể tập trung vào công việc Đại Pháp. Anh thường nói: “Nhà chúng ta là tốt nhất. Anh thậm chí còn không muốn ra ngoài ăn uống với bạn bè.”
Tôi rất biết ơn Đại Pháp vì đã triển hiện cho chồng tôi thấy sự trân quý của Đại Pháp.
Người thường hướng nội
Cách đây một năm, tôi và chị gái mở một salon tóc. Chị gái tôi nhìn trẻ trung và thích ăn mặc đẹp. Sau khi một vài khách hàng nói với chị tôi rằng chị ấy nhìn trẻ hơn tôi, tôi đã quyết định đến salon làm đẹp. Tôi nghĩ về việc mua một số đồ trang điểm đắt tiền.
Sau khi về nhà, chồng tôi mắng tôi vì đã đi làm đẹp. Tôi tự nhủ: “Mình đã thay đổi rất nhiều nhờ tu luyện Đại Pháp. Mình kiếm tiền ở salon tóc. Có gì sai đâu nếu mình đến salon làm đẹp?” Nhưng anh đã nói: “Từ lúc lấy em, anh chưa từng giận như thế này, bây giờ anh thật muốn đấm vào tường!”
Đột nhiên tôi nhớ đến đoạn Pháp của Sư phụ:
“Công pháp tính mệnh song tu, từ ngoài mà quan sát người ta cảm thấy như trẻ ra nhiều tuổi; cá nhân nhìn bề ngoài khác nhiều so với tuổi thực tế. Một hôm có người hỏi tôi: ‘Thưa Sư phụ, thầy nhìn xem con đã bao nhiêu tuổi?’ Kỳ thực, bà đã gần 70 tuổi rồi, [nhưng] biểu hiện [bên ngoài như] mới có 40 tuổi. Không có nếp nhăn, sắc mặt sáng sủa, trắng trẻo, hồng hào; không hề giống như những người 70 tuổi. Người luyện Pháp Luân Đại Pháp chúng ta sẽ xuất hiện tình huống này. Nói vui thế này, các cô nương trẻ tuổi đều trang điểm, muốn da dẻ trắng trẻo hơn, đẹp hơn. Tôi nói rằng chư vị tu luyện công pháp tính mệnh song tu một cách chân chính, [thì] tự nhiên đạt được điều ấy; bảo đảm là chư vị không [cần] trang điểm.”(Chuyển Pháp Luân)
Tôi xấu hổ vì mình đã có ý định mua đồ mỹ phẩm thay vì tín Sư tín Pháp. Sư phụ giảng rằng thân thể của các học viên được cấu thành bởi vật chất cao năng lượng. Tôi đã không có chính niệm đủ mạnh để tin vào Pháp. Tôi đáng lẽ phải trông trẻ trung và phải chứng thực được Pháp. Ngay khi tôi nhận ra lỗi của mình, chồng tôi nói rằng anh không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Tôi nói với anh rằng tôi đã sai khi đi làm đẹp. Chồng tôi nói: “Các học viên nên nhìn trẻ trung một cách tự nhiên. Không cần phải đi làm đẹp, phải không?”
Anh ấy nói với tôi rằng anh “đã học cách hướng nội“: “Em đã thay đổi nhiều kể từ khi tu luyện Đại Pháp. Anh đã sai khi tức giận em về chuyện đi làm đẹp.”
Con xin cảm tạ Sư phụ và Đại Pháp. Chúng con đều đã thay đổi.
Phủ nhận giả tướng bức hại
Một đêm, tôi mơ thấy tôi cùng một đồng tu bị bắt. Tôi thức dậy và cảm thấy mình bị bao quanh bởi năng lượng xấu. Tôi đã định cùng đồng tu đi phân phát tài liệu Đại Pháp ở ngôi làng gần đó vào hôm sau. Tôi tin rằng tà ác ở các không gian khác đang cố gắng ngăn tôi cứu người – và giấc mơ đó là giả tướng. Tôi đã phát chính niệm để thanh lý môi trường của mình.
Sau một vài lần, tôi cảm thấy mình không còn sợ hãi nữa và tràn đầy chính niệm. Hôm sau, một đồng tu ghé qua và nói rằng cô ấy đã bị mất chìa khóa nhà. Tôi nghĩ đây là một dấu hiệu xấu và muốn hủy bỏ chuyến đi.
Một người chị em của tôi, cũng là học viên, đến nhà và nói rằng có ai đó đã theo dõi cô ấy. Tôi ra ngoài và thấy một hàng xóm đang về nhà, hóa ra không có ai theo dõi cô ấy cả.
Một học viên khác đến mặc bộ đồ mà tôi thấy trong giấc mơ. Tôi kiên quyết phủ nhận giả tướng. Tôi nhận túi tài liệu và sau đó nhận ra nó giống cái túi trong giấc mơ. Tôi định đặt cái túi xuống, lúc đó tôi nghĩ: “Mình thừa nhận giả tướng sao?” Cuối cùng, tôi ra ngoài cùng túi tài liệu.
Khi chúng tôi lên xe ô tô, chồng tôi ngẫu nhiên khóa trái cửa xe. Anh cố gắng mở cửa bằng một cái móc treo quần áo nhưng không thể. Tôi xin Sư phụ gia trì cho tôi, sau đó bước lại chiếc xe và kéo tay cầm. Cửa đã mở.
Chúng tôi đã phân phát các tài liệu mà không gặp vấn đề, đúng như chúng tôi đã lên kế hoạch.
Khi chúng tôi trở về, chồng tôi nói rằng anh đã cảm thấy rất thoải mái. Tôi biết điều đó, vì tôi không thừa nhận giả tướng và làm những gì Sư phụ muốn chúng tôi làm, Sư phụ đã gia trì cho chúng tôi.
Hơn 17 năm qua, tôi đã thay đổi từ một người mù chữ và nóng tính thành người có thể đọc các sách Đại Pháp và là một đệ tử Đại Pháp có chính niệm. Tôi quyết tâm tinh tấn hơn làm ba việc và cứu thêm nhiều người.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/9/318642.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/11/16/153687.html
Đăng ngày 07-12-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.