Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 7-11-2015] Con xin kính chào Sư phụ từ bi vĩ đại! Chào các bạn đồng tu!

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1995. Năm đó, tôi vừa mới tốt nghiệp tiểu học, vậy nên về cơ bản tôi bước đi theo sự chỉ dẫn của cha mẹ.

Gần 20 năm sau, dưới sự chăm sóc và bảo hộ của Sư phụ, tôi đã trở thành một đệ tử Đại Pháp trưởng thành.

Bất cứ khi nào tôi vấp ngã, Sư phụ luôn ở đó đỡ tôi dậy. Khi tôi tinh tấn, Sư phụ ở đó khích lệ tôi. Khi tôi tê liệt, Sư phụ ở đó thức tỉnh tôi. Khi tôi đề cao, Sư phụ ở đó điểm hóa thêm cho tôi.

Tôi muốn viết về một số điểm trong tu luyện của mình để báo cáo với Sư phụ và chia sẻ với các bạn đồng tu.

Ký ức thời học sinh vẫn còn như mới

Ngày 20 tháng 7 năm 1999, khi tôi vừa trở về nhà sau kỳ nghỉ hè thì Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), dưới sự lãnh đạo của Giang Trạch Dân, đã bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp.

Hôm đó, tôi cùng bố mẹ và một số học viên đi tàu lên Bắc Kinh để duy hộ Đại Pháp. Tàu chỉ có thể đến Thạch Gia Trang mà không thể đi xa hơn vì có lệnh của chính phủ.

Vì vậy mà chúng tôi đã phải mất 800 nhân dân tệ để thuê một chiếc xe ô tô, nhưng đường cao tốc cũng bị chặn. Sau khi quanh co nhiều vòng, chúng tôi đến quận Đại Hưng. Tài xế từ chối đi xa hơn và bỏ chúng tôi lại bên lề đường. Chúng tôi nghỉ chân trên những trụ bê tông cạnh một cái ao. Cả đêm, chúng tôi bị muỗi tấn công và nghe được tiếng còi báo động liên tục, nhưng chúng tôi không cảm thấy sợ hãi.

Ngày 23 tháng 7, chúng tôi đã chứng thực Pháp trên Quảng trường Thiên An Môn. Chúng tôi bị một vài công an đánh, đá rồi ném lên một xe buýt lớn đưa tới Sân vận động Phong Đài. Trên đường, chúng tôi đọc to bài thơ “Vô tồn” của Sư phụ trong tập Hồng Ngâm:

“Sinh vô sở cầu,

Tử bất tích lưu.

Đãng tận vọng niệm,

Phật bất nan tu.”

(Vô tồnHồng Ngâm)

Tạm dịch:

Vô tồn

“Sống chẳng tham cầu,

Chết không lưu luyến;

Sạch bong vọng niệm,

Tu Phật không khó.”

Sân vận động kín các đệ tử Đại Pháp lên Bắc Kinh để duy hộ Đại Pháp. Hôm đó, trời rất nóng. Chúng tôi phải chịu cái nắng như thiêu như đốt mà không có nước hay thức ăn, nhưng chúng tôi không cảm thấy nóng hay đói. Sau đó, chúng tôi bị đưa trở lại địa khu của mình.

Sau khi trở về nhà, công an đột kích vào nhà và bắt bố mẹ tôi đi.

Khi tôi trở về trường, giáo viên chủ nhiệm hung hăng nhìn chằm chằm vào tôi và hỏi: “Có phải em vẫn sẽ tu luyện không?”

Tôi cảm thấy rất áp lực từ cái nhìn chằm chằm và giọng điệu của giáo viên chủ nhiệm, nhưng tôi không dao động. Tôi tràn ngập niềm tự hào với suy nghĩ rằng mình vừa lên Bắc Kinh để duy hộ Đại Pháp, vậy nên không có gì khiến tôi phải sợ hãi cả.

Đột nhiên, tôi cảm thấy như thể mình đã trở thành một người khác.

Tôi điềm tĩnh nhìn vào mắt giáo viên chủ nhiệm trong giây lát, sau đó kiên định và dõng dạc trả lời rằng: “Đúng vậy!”

Giáo viên có vẻ bị chấn động trong giây lát, sau đó ngập ngừng, quay lưng lại và bước ra ngoài mà không nói thêm lời nào.

Lúc đó, trường học của tôi được phân thành các lớp nghệ thuật và khoa học, và tôi được phân vào lớp nâng cao của giáo viên chủ nhiệm. Sau khi trở về từ Bắc Kinh, tôi được phân vào một lớp mới, lộn xộn hơn do một giáo viên mới dạy. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, kể từ đó không ai đến sách nhiễu tôi nữa.

Tháng 10 năm 2001, tôi xa nhà đi học đại học. Ngày 23 tháng 10 năm 2002, tôi mất liên lạc với bố mẹ mình, điện thoại ở nhà không có ai trả lời. Tôi đã tìm đến cô chú, nhưng họ không nói cho tôi biết điều gì, ngoại trừ nói mọi việc đều ổn.

Tôi biết có điều gì đó không ổn, nhưng tôi đang xa nhà. Tôi cảm thấy sốt ruột, lo lắng cho họ, cảm thấy có áp lực tâm lý, nhưng tôi không thể làm gì.

Sư phụ giảng rằng:

“khi bạn bè thân quyến gặp chuyện thống khổ, chư vị có bất động tâm hay không, chư vị nhìn nhận sự việc như thế nào đây; làm người luyện công khó khăn như vậy đấy!”(Bài giảng thứ támChuyển Pháp Luân)

Tôi nghĩ: “Bố mẹ mình là đệ tử chân tu của Sư phụ, những người tốt nhất mà mình biết. Dù họ có làm gì, thì họ cũng sẽ chỉ làm những điều ngay chính. Mình sẽ để mọi thứ cho Sư phụ an bài. Mình sẽ tin tưởng Sư phụ và Đại Pháp bằng tất cả khả năng.”

Sau đó, tôi được biết Đội An ninh Quốc gia đã bắt giữ bố mẹ tôi ở đơn vị làm việc và đưa họ tới phòng công an. Một tháng sau, bố tôi được thả, nhưng mẹ tôi bị đưa tới trại tạm giam, bà bị kết án ba năm ở đó.

Trong vòng hơn một tháng, nhờ có chính niệm và được Sư phụ bảo hộ, mẹ tôi đã trốn thoát khỏi trại tạm giam thành công, nhưng để tránh bị bắt lại, bà đã phải rời nhà sống nay đây mai đó.

Đó là những ngày khó khăn, nhưng là một đệ tử Đại Pháp chân chính, chúng tôi vẫn cảm thấy rất may mắn.

Bố mẹ tôi nhận được lương cao và phúc lợi từ đơn vị làm việc, vậy nên chúng tôi từng sống một cuộc sống thoải mái và không bao giờ phải lo lắng về tiền bạc.

Chi phí cho tôi học đại học rất cao, mặc dù bố mẹ tôi đã chuẩn bị đầy đủ tiền để tôi học cao hơn, nhưng tôi cảm thấy mình nên sống đạm bạc, vì giờ bố tôi là trụ cột duy nhất trong gia đình và cần dành dụm tiền để mẹ tôi có thể sinh sống tương đối an toàn trong một căn phòng thuê xa nhà.

Tôi tự nhủ mình phải nhanh trưởng thành và có trách nhiệm. Tôi tiết kiệm, tằn tiện và cố gắng chi tiêu hạn chế. Tôi không kiếm được tiền và đóng góp cho gia đình, nhưng đó là điều ít nhất tôi có thể làm.

Những ngày nghỉ lễ, tôi về nhà luyện công và học Pháp cùng bố mẹ. Chúng tôi khích lệ lẫn nhau kiên định tu luyện.

Tôi biết thật không dễ dàng cho bố mẹ mình. Tôi nói với họ rằng: “Con rất tự hào về bố mẹ!”

Đề cao tâm tính thông qua tu luyện tại nơi làm việc

Hơn một năm sau khi tốt nghiệp đại học, tôi trở về nhà để bước vào môi trường làm việc. Trong công việc, tôi gặp nhiều người mà đã giúp tôi đề cao tâm tính.

Một đồng nghiệp của tôi làm việc ở đơn vị trước tôi hai năm. Lãnh đạo đơn vị giao việc cho anh và anh chuyển các công việc đó cho tôi, khi tôi hoàn thành, anh chuyển kết quả lại cho các lãnh đạo, đánh cắp thành tích của tôi.

Khi lãnh đạo hài lòng, anh nhận được hết những lời khen ngợi. Khi lãnh đạo không hài lòng, lỗi lầm lại thuộc về tôi.

Tôi không biết chuyện gì đang diễn ra cho đến một lần khi đơn vị phân công tôi thiết kế phông nền cho một hoạt động xã hội quy mô lớn.

Như thường lệ, khi đồng nghiệp của tôi nhận việc, anh chuyển công việc cho tôi. Và như thường lệ, tôi làm việc tích cực, đưa ra bản thiết kế, chuyển lại cho anh và anh liên hệ với công ty in phun quảng cáo để hoàn thành công việc.

Thiết kế của tôi được ban lãnh đạo và các bộ phận cấp cao hơn đánh giá cao. Tất cả đều nghĩ thiết kế rất hợp với lễ hội và khác biệt. Thậm chí cả những quan khách chính quyền địa phương cũng thấy nó rất đẹp.

Mọi người tin rằng đó là nhờ đồng nghiệp của tôi đã làm tốt công việc và anh cũng không xấu hổ nhận tất cả những lời khen ngợi.

Sau đó, các đồng nghiệp khác của tôi không thể chịu được những gì anh ấy đang làm, nên đã nói chuyện riêng với tôi về những gì đang xảy ra.

Tôi cảm thấy rất buồn, nhưng lập tức nhớ ra: “Mình là người tu luyện Đại Pháp, mình không nên suy nghĩ và hành xử như người thường. Những gì anh ấy làm là sai, nhưng mình không có quyền phán xét. Mình phải chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp và cho qua chuyện này.”

Sư phụ giảng:

“Tuy nhiên thường khi mâu thuẫn đến, [nếu] chẳng làm kích động đến tâm linh người ta, [thì] không đáng kể, không tác dụng, không đề cao được.”(Bài giảng thứ tưChuyển Pháp Luân)

Trong bữa tiệc ăn mừng sau khi hoạt động xã hội thành công, một số lãnh đạo ghé qua bàn của đơn vị chúng tôi, vỗ nhẹ vào vai đồng nghiệp của tôi và nói: “Thiết kế nền của anh thực sự rất đẹp. Cấp trên của chúng ta đã có ghi nhận đặc biệt.”

Đồng nghiệp của tôi khiêm tốn trả lời: “Cảm ơn mọi người vì những lời khen ngợi mà tôi không xứng đáng.”

Anh đã không có một chút thừa nhận nào đối với nỗ lực làm việc vất vả của tôi, thậm chí tôi dường như không liên quan. Điều đó thực sự khiến tôi cảm thấy bực bội trong tâm. Ngay lập tức, tôi cảm thấy tâm mình bị sự giận dữ và oán hận thiêu đốt.

Nhưng đó không phải là thời điểm hay là nơi để tôi bộc phát, vậy nên tôi chỉ mỉm cười, nhưng tôi đã phải rất nỗ lực để nín lặng.

Tôi tự nhủ trong cay đắng và quyết tâm im lặng: “Cách anh làm trò sau lưng tôi thật không thể tha thứ được, ngay trước mặt tôi mà anh còn lớn lối như vậy! Sau này giao việc gì thì tôi sẽ không làm nữa…”

Khi về nhà, cuối cùng tôi cũng đã bình tĩnh lại. Tôi nghĩ về những lời Sư phụ giảng:

“Như mọi người đã biết, pháp môn này của chúng tôi không tránh né xã hội người thường [rồi mới] đi tu luyện, không tránh, không trốn tránh mâu thuẫn; ngay trong hoàn cảnh người thường phức tạp này, chư vị tỉnh táo rõ ràng, hết sức minh bạch chịu thiệt thòi tại các vấn đề lợi ích vật chất; khi bị người khác lấy mất lợi ích thiết thân, chư vị không giống như người ta mà tranh mà đấu; trong các can nhiễu tâm tính, chư vị chịu thiệt thòi; trong hoàn cảnh gian khổ như thế chư vị ‘ma luyện’ ý chí của mình, đề cao tâm tính của mình; khi có ảnh hưởng của các tư tưởng bất hảo của người thường, chư vị có thể siêu thoát xuất lai.”(Bài giảng thứ támChuyển Pháp Luân)

Tôi nghĩ: “Những lời đó không phải giảng về mình sao? Chẳng phải mình phải đề cao lên? Tại sao lại để ý đến cái hư danh của người thường làm gì? Hơn nữa nhẫn làm được cũng chưa đủ, phần nhiều là vì cái tâm lo lắng mà cố nén, chưa có thể làm được bất động thản nhiên mà nhẫn.”

Tôi dần dần bắt đầu xem xét từng ý niệm và hành động của mình trong công việc, để đảm bảo rằng mình chiểu theo các yêu cầu của Đại Pháp. Tôi chú tâm loại bỏ tâm cầu danh, cùng với tâm tật đố và bất bình, để không còn bất kỳ oán hận nào đối với đồng nghiệp của mình nữa.

Cuối cùng, tôi đã vượt qua khó khăn và khảo nghiệm tâm tính này.

Một nửa số hộ gia đình trong khu chung cư của chúng tôi đã tiến vào tu luyện Đại Pháp

Tôi cùng bố mẹ hợp thành một chỉnh thể nhỏ và thiết lập một điểm sản xuất tài liệu gia đình. Chúng tôi mua một số máy móc để sản xuất và cung cấp đĩa DVD Thần Vận, tài liệu và đĩa CD Cửu Bình, cùng tất cả các loại tài liệu thông tin, tờ rơi, tài liệu dán của Đại Pháp v.v..

Khi chúng tôi không biết cách làm những gì cần làm, chúng tôi lại học cách làm chúng.

Hàng tuần, chúng tôi chia sẻ những tài liệu này cho các bạn đồng tu không có khả năng tự sản xuất tài liệu.

Tất cả hàng xóm quanh khu chung cư của chúng tôi đều biết rõ gia đình chúng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nhưng vì hầu hết họ đều bị những tuyên truyền dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc lừa gạt, nên chúng tôi có trách nhiệm giúp họ minh bạch chân tướng.

Bố mẹ tôi liên tục nói cho họ chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và sự thật đằng sau cuộc bức hại. Khi tôi tình cờ có mặt ở đó, tôi cũng tham gia chứng thực Pháp cùng hoặc đứng ngoài phát chính niệm.

Một lần, một người hàng xóm ở tầng trên gặp một số vấn đề với máy tính và nhờ tôi giúp đỡ. Tôi đã nhờ mẹ mình đi cùng lên căn hộ của cô.

Trong khi tôi đang sửa chiếc máy tính của cô, mẹ tôi bắt đầu giảng chân tướng, nói cho cô biết cả gia đình chúng tôi đã thu được lợi ích cả về thân lẫn tâm nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp như thế nào, ĐCSTQ đã bôi nhọ Pháp Luân Đại Pháp để biện minh cho chính sách khủng bố, cùng với sự kiện Thiên An Môn và tất cả các sự kiện khác đã được ngụy tạo ra sao, v.v..

Suốt khoảng thời gian đó, máy tính hàng xóm của tôi liên tục gặp vấn đề. Chúng tôi biết đây là Sư phụ đã từ bi an bài. Tôi đã đến nhà cô vài lần để sửa máy tính và mỗi lần mẹ tôi đều đi cùng, nói chuyện, giải thích và trả lời các câu hỏi. Cuối cùng, cô hàng xóm này đã bước vào tu luyện Đại Pháp.

Lần lượt từng người một, nhiều hàng xóm trong khu chung cư của chúng tôi dần hiểu ra được vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và tiếp nhận chân tướng. Họ vui vẻ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Bốn gia đình đã tiến vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ít nhất nửa số hộ gia đình đều có học viên, những người này đã trở thành mắt xích giúp người thân, họ hàng và bạn bè của họ minh bạch và tiếp nhận chân tướng.

Sau đó, tôi cùng mẹ dạy các học viên mới cách sử dụng hộp thư thoại để giảng chân tướng để họ cũng có thể dần bắt kịp được hình thế Chính Pháp, bắt đầu cứu độ chúng sinh của họ.

Một đêm, trong khi đang phát chính niệm, một vũ trụ tươi đẹp hiện ra trước mặt tôi. Ngay lập tức, vũ trụ biến thành một Pháp Luân phóng ánh kim quang. Sau đó, Pháp Luân hóa thành một vũ trụ màu xanh dương. Rồi vũ trụ lại biến thành một Pháp Luân…

Chu kỳ đó diễn ra bốn lần. Lúc đó, một giọng nói vang lên trong đầu não tôi: “Mỗi Pháp Luân là một vũ trụ.”

Sư phụ giảng:

“Đồ hình Pháp Luân này là [hình] ảnh thu nhỏ của vũ trụ, tại từng không gian khác nó cũng có hình thức tồn tại và quá trình diễn hoá của mình, vậy nên tôi gọi [đó] là một thế giới.”(Bài giảng thứ nămChuyển Pháp Luân)

Tôi biết Sư phụ cho tôi thấy cảnh tượng này là để khích lệ tôi.

Đột phá vòng vây của hôn nhân để bước trên con đường của Thần

Một đoạn thời gian, người thân, bạn bè, đồng nghiệp và thậm chí cả lãnh đạo ở đơn vị làm việc cũng ngày càng quan tâm đến tình trạng hôn nhân của tôi. Thậm chí nhiều người đã cố gắng mai mối cho tôi.

Bố mẹ tôi dần bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này và tôi cũng bắt đầu nảy sinh chấp trước muốn hướng đến cuộc sống tốt đẹp, muốn có một người bạn đời, bạn đồng hành.

Tôi không muốn kết hôn với người thường, mà hy vọng được kết hợp với một đồng tu, để chúng tôi có thể giúp đỡ nhau đề cao trong Pháp.

Không lâu sau, tôi được giới thiệu một học viên có bố vừa mới qua đời vì bệnh sáu tháng trước đó, mẹ của anh thì đột nhiên bị bắt. Gia đình tôi cùng các học viên nỗ lực giải cứu bà, tuy vậy bà vẫn bị kết án 15 tháng lao động cưỡng bức.

Dần dần, trong những ngày khó khăn và lo lắng của anh, chúng tôi đã dành nhiều thời gian cùng nhau, do sự đồng cảm từ phía tôi và hoàn cảnh khó khăn từ phía anh ấy, tình cảm của chúng tôi dần trở nên sâu đậm.

Cuối cùng, chúng tôi đã được mẹ anh chấp nhận và đăng ký kết hôn, lễ cưới dự định được hoãn lại cho đến khi mẹ anh được thả.

Tôi không thể ngờ được rằng khi mẹ anh trở về nhà, bà liên tục chê trách và thù địch tôi. Thậm chí, bà đã tát thẳng vào miệng con trai mình vào đêm tân hôn ngay trước mặt tất cả họ hàng của tôi.

Mặc dù rất buồn, nhưng tôi không tranh cãi với bà. Tôi cố gắng hướng nội tìm xem điều gì đã khiến bà hành xử như vậy. Tôi cố gắng hướng nội xem mình đã thực sự nhìn vấn đề từ góc độ của bà để thông cảm cho bà chưa.

Tôi nghĩ rằng vì chúng tôi đều là học viên, có lẽ chúng tôi nên dành thêm thời gian học Pháp cùng nhau, vậy nên tôi đã mời bà tham gia nhóm học Pháp chung, nhưng bà chỉ tham gia một lần và không quay lại.

Tôi gắng hết sức tốt với bà, cho bà thấy sự từ bi và quan tâm, nhưng bà rốt cuộc lại càng hành xử tệ hơn, dường như oán hận của bà đang gia tăng.

Tôi bắt đầu nhận ra sự phụ thuộc bất bình thường của bà vào chỗ dựa tinh thần là con trai bà. Các nhân tố tà ác phía sau đang hoàn toàn khống chế bà. Tôi biết mình nên chính lại những suy nghĩ không đúng đắn của mình, nhưng dù có cố gắng thế nào thì tôi cũng không thể chịu đựng được bà.

Tôi cũng bị nhiều chấp trước người thường khảo nghiệm. Con trai bà, chồng tôi, không làm bất kỳ điều gì ngoài việc yêu cầu tôi nhượng bộ và nhượng bộ thêm nữa. Nhưng khi tôi lùi một bước, bà lại tiến thêm một bước. Tôi không thể tìm ra được cách [giải quyết vấn đề].

Tôi đi từ gắng hết sức để xoa dịu bà, từ bất động tâm, tới dần dần nảy sinh oán hận, cuối cùng thành mất kiên nhẫn và ôm hận.

Bảy tháng hôn nhân, tôi cảm thấy mình bị đẩy tới bờ vực. Mẹ tôi nói rằng tôi như thành một người khác, tính tình nóng nảy và cáu gắt.

Tôi vẫn còn rất trẻ, nhưng phần tóc ở thái dương đã bắt đầu bạc. Khi tôi không thể đối mặt với khổ nạn của mình được nữa, tâm tôi cảm thấy rất nặng nề và đau đớn. Tôi cảm thấy bất bình và oán hận sâu sắc.

Vì mẹ chồng liên tục có những hành động khiêu khích, nên tôi không thể học Pháp hay luyện công được. Mối quan hệ của tôi với chồng cũng trở nên bất ổn và thậm chí bố mẹ tôi cũng bị can nhiễu nặng.

Tôi đã liên tục nghĩ: Tại sao?

Từ tầng của người thường mà xét, việc bà không bằng lòng với tôi chỉ là biểu hiện trên bề mặt. Thực ra, sự phụ thuộc tình cảm của bà khiến bà không muốn con trai kết hôn, hy vọng con trai luôn ở cạnh và chăm sóc cho bà. Trong mắt bà, tôi là người đã cướp đi con trai của bà.

Từ góc độ người tu luyện, bà hẳn đã mang theo sau những thứ xấu sau khi ra khỏi trại lao động. Những thứ bất hảo không chỉ can nhiễu tu luyện của bà mà còn kéo con trai của bà xuống theo, thông qua chấp trước vào tình biến dị đối với anh. Đồng thời, chúng đang lôi tôi xuống qua chấp trước vào tình của tôi đối với chồng và thậm chí lôi bố mẹ tôi xuống thông qua chấp trước vào tình của họ đối với tôi.

Cựu thế lực đang lợi dụng những kiểu chấp trước vào tình khác nhau để hủy hoại chúng ta, bắt đầu bằng cảm giác thân thiết và tình cảm đối với các đồng tu.

Tôi biết mình nên buông bỏ chấp trước vào tình, oán hận và ủy khuất, nhưng tôi đã không cố gắng đủ để vượt qua nó. Tôi tự nhủ nếu mình có thể buông bỏ những chấp trước này, dù phải nỗ lực như thế nào, tôi sẽ lột bỏ được lớp vỏ con người và thay thế nhân tính bằng thứ gì đó thiêng liêng. Tôi tự nhắc nhở mình rằng nhất định phải làm được nếu mình đã lựa chọn bước đi trên con đường thành Thần.

Vì vậy, tôi học Pháp nhiều hơn và tinh tấn hơn. Tôi đặt trọn vẹn niềm tin ở Đại Pháp, biết rằng chỉ Đại Pháp mới có sức mạnh để thay đổi mọi thứ.

Từ từ, từng chút một, mặc dù thỉnh thoảng có sai sót, tôi nhận thấy nhiều thứ đang trở nên tốt hơn. Tôi dần nhận ra rằng mình không còn nuôi dưỡng oán hận với mẹ chồng hay chồng nữa. Thay vào đó, tôi bắt đầu cảm thấy thương xót và thực sự muốn điều tốt cho họ.

Cuối cùng, khi tôi buông bỏ được chấp trước vào tình, tôi cảm thấy như trút được gánh nặng. Tôi thấy mình đã tái sinh và cảm thấy thoải mái.

Sư phụ đã điểm ngộ cho tôi trong giấc mơ, khi đó tôi bị vây hãm trong một tòa thành. Nơi đó không thiếu ăn uống, vui chơi. Tôi đi tìm cửa, nhưng tìm không được. Sau đó, tôi leo lên nóc nhà. Có một ngọn núi toàn rắn. Tôi tự nhủ phải cẩn thận không bước lên chúng.

Đột nhiên một con rắn lao về phía tôi. Tôi cúi người xuống để tránh nó. Sau đó, một con khác lại đến. Tôi đã kịp trốn thoát. Sau đó, tôi thấy một con đường phía trước. Ngay lúc đó, sau lưng tôi mọc lên một đôi cánh thiên thần nhỏ. Tôi nắm lấy một cây nho và nhờ sự giúp đỡ của đôi cánh, tôi đã lướt xuống đường an toàn.

Tôi cuối cùng cũng đã đột phá khỏi vòng vây của cuộc hôn nhân sau khi hoàn toàn nhận thức được rằng khi tôi không thể buông bỏ hoặc khi cảm thấy quá thống khổ, đó không phải là chân ngã của mình. Chúng chỉ là những chấp trước nên được loại bỏ.

Sư phụ giảng rằng:

“Tuy ngôn tu luyện sự

Đắc khứ tâm trung chấp

Cát xả phi tự kỷ

Đô thị mê trung si”

(Khứ chấpHồng Ngâm II)

Diễn nghĩa:

Vứt Bỏ Chấp Trước

“Tuy [có thể] nói về việc tu luyện

Nhưng phải bỏ đi chấp trước trong tâm

Thứ bị cắt bỏ không phải chính mình

Mà đều là cái si trong mê”

Xem Thần Vận để hiểu được từ bi chân chính

Năm nay, tôi và bố mẹ đã bay sang Đài Loan để xem biểu diễn Thần Vận trực tiếp. Tôi đã trực tiếp trải nghiệm năng lượng mạnh mẽ khắp xung quanh. Tôi vừa xem vừa khóc. Toàn bộ khán giả đã đặc biệt chấn động bởi sự từ bi và vẻ đẹp thuần tịnh của các đệ tử Đại Pháp. Cảnh tượng đã làm tan chảy trái tim của mọi người.

Tôi tự hỏi: “Mình có thể thực sự từ bi, không mang theo chút tự tư, hoàn toàn suy nghĩ cho người khác không?”

Tôi thường đối xử tốt với người khác, nhưng từ bi của tôi chưa đạt đến trạng thái thuần tịnh. Luôn mang theo một chút truy cầu muốn được hồi báo. Tôi đối xử tốt với người khác, nhưng cũng muốn người khác đối xử tốt với tôi.

Vì vậy mà tôi đã không thể hoàn toàn suy nghĩ cho người khác. Đó là chút tự ngã bất thuần. Vì tôi không hoàn toàn buông bỏ được tự ngã, vẫn còn có tư tâm, nên tôi chưa thể đạt được trạng thái từ bi thuần tịnh nhất.

Ngay khi nhận ra điều đó, tôi chú tâm tu luyện bản thân mọi lúc để vứt bỏ tự ngã. Dù người khác có nói gì, thì tôi cũng bình thản đáp lại với một nụ cười.

Tôi thực sự có thể cảm thấy nhiều vật chất xấu đã bị loại bỏ và tu luyện của tôi đã tiến một bước dài. Những năm qua, Sư phụ luôn chăm sóc và bảo hộ tôi bằng sự từ bi vô hạn của Ngài. Khi tôi trượt ngã và không buông bỏ được quan niệm người thường, khi tôi không tinh tấn, Sư phụ luôn ở đó nhắc nhở tôi làm tốt hơn.

Tôi thực sự cảm thấy Sư phụ trân quý tôi hơn tôi trân quý bản thân mình. Tôi sẽ nghe theo Sư phụ làm tốt ba việc, để có thể viên mãn theo Sư phụ về nhà.

Xin các đồng tu từ bi chỉ ra bất kỳ điều gì không phù hợp, xin cảm ơn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/7/318653.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/11/12/153633.html

Đăng ngày 04-12-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share