Bài viết của Ngật Nhiên

[MINH HUỆ 09-11-15] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính, chào các bạn đồng tu!

Tôi muốn chia sẻ cách mà các đệ tử Đại Pháp làm ba việc để cứu độ chúng sinh mà không mắc tâm phàn nàn và đòi hỏi như thế nào, bởi luôn có những chấp trước được trừ bỏ đi, những điều giúp chúng ta đề cao, và thậm chí là các mối quan hệ nhân duyên mà chúng ta không thể biết được mỗi khi chúng ta đối mặt với chúng.

Tôi muốn nói rằng, đệ tử Đại Pháp cứu người đều là tùy duyên mà làm, không giảng điều kiện, cũng không thể có những ngôn từ oán trách. Bởi vì đối diện với từng việc đều luôn có nhân tố đề cao và tu bản thân, huống hồ chúng ta hiện vẫn chưa biết được quan hệ nhân duyên đằng sau đó.

Trong quá trình phối hợp với một đồng tu ở thành phố khác, tôi đã gặp không ít khó khăn. Tôi và cô ấy cùng bị giam giữ trong một trại lao động cưỡng bức và vẫn còn giữ liên lạc với nhau sau khi chúng tôi được thả ra. Cô ấy thường nhờ tôi giúp các học viên trong thành phố của cô viết các bài chia sẻ cho Pháp hội hay các bài dùng làm tư liệu giảng chân tướng về cuộc đàn áp. Tôi luôn coi trọng nó và tập trung hết mức. Minh Huệ đã đăng tất cả các bài tư liệu viết về cuộc đàn áp và nhiều bài chia sẻ tâm đắc thể hội đó. Cô ấy đã hình thành một thói quen nhờ tôi viết mọi thứ cho cô ấy.

Trong suốt quãng thời gian diễn ra Pháp hội [Internet cho các học viên Trung Quốc Đại lục], tôi thực sự rất bận để duyệt bài chia sẻ của các học viên trong khu vực của tôi cũng như của các học viên gửi từ các thành phố tới. Vào thời điểm bận rộn đó, cô ấy lại muốn tôi viết các bài phơi bày cuộc đàn áp trong khu vực của cô ấy, và đưa ra những yêu cầu cùng các bước rất cụ thể. Tôi đã miễn cưỡng đồng ý.

Tôi cảm thấy khó chịu và đổ lỗi cho cô ấy đã làm đổ hết mọi việc lên đầu tôi, thay vì đề nghị cô ấy tự giải quyết vấn đề. Tôi nghĩ rằng các học viên đó đã mắc chấp trước phụ thuộc vào người khác.

Đêm hôm đó tôi có một giấc mơ: Một vị Thần đã bay tới và đưa tôi đến một nơi rộng rãi và bí ẩn, cách ly xa khỏi nơi con người sinh sống. Ông ấy mở một chiếc hộp bằng đá rất to và đổ ra một chồng giấy dày. Tên của một sở cảnh sát và đồn cảnh sát được dập nổi ở trên đầu mỗi trang giấy, với những chữ nho nhỏ được in bên dưới. Tôi dự đoán đó chính là những lời thệ ước của một học viên nào đó. Tôi nhìn và hét lên: “Người này thật là thiên tài!” Ông ấy bảo tôi hãy nhìn xa hơn, và tôi thấy có tên và chữ ký của mình nằm trên một dòng. Tôi bực bội nói: “Ai đã ký tên của tôi vào đây vậy?” Ông ấy mỉm cười và nói: “Hãy nhìn kỹ đi, và rồi người sẽ biết.” Tôi kiểm tra lại và thấy rằng chữ ký đó chính là của mình. Tôi bừng tỉnh giấc.

Trở lại hiện thực, tôi thấy bàng hoàng và không thể tin nổi rằng mình đã ký nhiều cam kết đến thế. Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất là tên của các sở cảnh sát nằm trong những cam kết đó đều là những nơi mà tôi đã từng giảng chân tướng trong đời sống hiện thực. Tôi ngẫm nghĩ [và tự hỏi], mình đã ký những lời thệ nguyện này hay sao?

Sư phụ đã chỉ ra cho tôi thấy các quan niệm người thường của mình, luôn để tôi được ở trong các hoàn cảnh để có thể hoàn thành lời thệ ước của tôi, đây hoàn toàn không phải là chuyện nhỏ! Sư phụ đã cho phép tôi nhìn thấy điều này để khích lệ tôi. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã luôn từ bi đối với tôi, nhưng tôi lại cảm thấy mình thật có lỗi. Tôi tự nhủ rằng: “Dù khó khăn đến mấy, mình cũng phải cố gắng hết sức để làm tốt ba việc mà không oán trách.”

Vì vậy, tôi luôn bận rộn với việc giảng chân tướng cho các nhân viên an ninh ở cả ba thành phố khác nhau. Tôi tập trung nỗ lực phần lớn cho thành phố nơi có các đồng tu đang sinh sống. Tôi làm việc cẩn thận, không chút phàn nàn. Tôi nhận ra rằng đó chính là trách nhiệm của mình. Tôi muốn chia sẻ hai ví dụ sau.

Ví dụ 1:

Các nhân viên an ninh ở thành phố của các đồng tu của tôi đã bắt giữ một cặp vợ chồng trẻ, dù họ đang có một cô con gái nhỏ hai tuổi. Tôi đã báo cáo tình huống này tới website Minh Huệ cùng hai bức ảnh: một là cảnh bé gái này đang chơi với ba mẹ của cháu trong một công viên, và một bức ảnh khác là cảnh lúc cô đang khóc. Sau khi bài viết này được đăng lên, nhiều người đã thể hiện mối quan tâm của họ bằng cách gọi điện tới thư ký của Ủy ban Chính trị và Pháp Luật, và trưởng Phòng 610, họ đều không trả lời các cuộc gọi.

Sau đó tôi đã gửi email bài viết, cùng với tài liệu thông tin giảng chân tướng về Pháp Luân Công tới chính quyền thành phố, hội đồng nhân dân thành phố, hội liên hiệp phụ nữ, các trường đại học, hàng chục cơ quan luật pháp, và trên 400 nhân viên trong ngành công an và tư pháp.

Vào ngày Tết Trung Thu, tôi đã gửi tin nhắn văn bản tới các bí thư và trưởng ngành tham gia sự kiện, thúc giục họ làm theo lẽ phải và thả tự do cho hai vợ chồng đồng tu.

Người bí thư của Ủy ban Chính trị và Pháp luật đã nhắn lại cho tôi: “Người anh cần tìm đã không còn dùng số này nữa rồi.” Tôi có thể thấy được sự lo lắng của ông ta và rằng tôi đã làm một điều thật đúng đắn, vì thế tôi vẫn tiếp tục sử dụng các thẻ sim điện thoại khác nhau gửi tin nhắn đến cho họ. Một tuần sau, hai vợ chồng đồng tu đó đã được thả ra.

Đó là một nỗ lực thể hiện sự phối hợp chỉnh thể của rất nhiều học viên. Tôi cảm thấy rất vui vì mình cũng đã tham gia góp phần vào nỗ lực này.

Ví dụ 2:

Gần đây tôi đã tham gia giúp đỡ giải cứu một đồng tu ở cùng thành phố [với hai vợ chồng trên]. Học viên này đã bị giam giữ trong trại tạm giam gần một năm. Cô ấy đã bị tra tấn hơn sáu tháng và bị cấm không cho gặp gia đình đến thăm. Gia đình cô đã yêu cầu giám đốc đồn cảnh sát thả cô ấy ra, nhưng họ vẫn đối xử tệ bạc với cô và các nhà chức trách thì cư xử rất thô lỗ đối với họ.

Tôi đã thu thập các chi tiết hoàn cảnh của gia đình cô và gửi câu chuyện của cô ấy lên Ban biên tập Minh Huệ. Tôi đã in bài viết được đăng đó ra và gửi nó tới nhiều quan chức. Tôi cũng đã chuyển thông tin này sang dạng văn bản và gửi nó tới rất nhiều cơ quan chức năng.

Tuy nhiên, người giám đốc sở cảnh sát đã ngụy tạo bằng chứng giả, gửi trường hợp này lên Viện kiểm sát, và khuyến nghị phê duyệt lệnh bắt giữ. Khi tổ chức Thế giới về Điều tra cuộc đàn áp Pháp Luân Công công bố bản thông báo điều tra ông ta, tôi đã ngay lập tức gửi bản thông báo tới ông ấy và một vài người khác biết ông ấy. Tôi cũng viết các bức thư gửi tới ông để cố gắng thuyết phục ông nên làm điều đúng đắn.

Người giám đốc sở cảnh sát này sau đó đã hối thúc tòa án kết án cô ấy càng sớm càng tốt. Đêm hôm đó, tôi đã viết một thông điệp giảng chân tướng để gửi tới các nhân viên của tòa án để gửi đi vào sáng ngày hôm sau. Tôi đã mơ thấy có một con quỷ cao lớn đầy sức mạnh tấn công tôi, nó cố để giết tôi bằng một con dao. Tôi đã dùng một cái xẻng chém vào đầu của nó vài lần và cuối cùng tôi đã giết được nó. Sau đó tôi thức giấc.

Tôi nhận ra rằng Sư phụ đang khuyến khích tôi phơi bày cuộc bức hại và giải thể các nhân tố tà ác ở không gian khác. Tôi đã gửi tin nhắn cho gần 90 viên chức tòa án, khuyên họ không nên trở thành những quân tốt của giám đốc sở cảnh sát.

Người học viên đó đã bị kết án vài ngày trước đó. Tôi đã gửi thông điệp giảng chân tướng tới 18 người chịu trách nhiệm trong tòa phiên sơ thẩm vào ngày hôm trước và quyết định tham gia phiên điều trần.

Tôi cùng các học viên khác bước vào phòng xử án và phát chính niệm ngay trước các thẩm phán. Chủ tọa phiên tòa đã vài lần ngăn luật sư bào chữa lại nhưng tôi đã sử dụng công năng của mình khiến ông ta không thể mở được miệng và đã khống chế ông ta. Ông ta chỉ có thể mở miệng được vài lần, nhưng không thể nói được một từ nào cả mà chỉ thở dài.

Người công tố viên đưa ra những dẫn chứng rất nghiêm trọng chống lại học viên này. Chúng tôi đã phát chính niệm và ngăn chặn những suy nghĩ của cô ta. Cô ta đã bị nói lắp và không thể đọc được bản cáo trạng một cách mạch lạc.

Phiên tòa kết thúc mà không có bản tuyên án. Đêm hôm đó tôi lại gửi tin nhắn đến cho người chủ tọa phiên tòa và công tố viên.

Kết quả của trường hợp này còn chưa biết rõ. Nhưng tôi đã làm những gì mình có thể làm và cố gắng hết sức có thể, vì thế tôi cảm thấy thật thản nhiên.

Con đường cứu độ chúng sinh là không hề dễ dàng, và thường có những khảo nghiệm và can nhiễu. Chúng ta không thể đi tắt qua những khó nạn được và phải làm những gì cần làm. Điều quan trọng nhất là hoàn thành những lời thệ ước. Nếu chúng ta không tôn trọng lời thề của mình đã ký với Sư phụ, thì đó sẽ là một điều thật nghiêm trọng.

Sư phụ đã giảng:

<blockquote>“Nếu là đệ tử Đại Pháp, thì thệ ước của chư vị có bao nhiêu là không được hoàn thành? Bản thân việc không hoàn thành chỉ là một phương diện, vì chư vị không làm, hoặc làm không tốt, thì hết thảy hậu quả lớn nhỏ đã tạo thành thì đều phải chịu trách nhiệm. Mỗi từng việc chư vị làm mà đem lại sỷ nhục cho Đại Pháp và lừa dối Chủ, mà không chịu gánh trách nhiệm có được không? Lời tôi nói này là chưa từng giảng trước đây; tôi cũng không muốn nói những việc này; nhưng chư vị thật sự nên thanh tỉnh thanh tỉnh, [giờ] đã đến lúc nào rồi?” (Giảng Pháp tại hội thảo luận Đài truyền hình Tân Đường Nhân [2009])

Cứu độ chúng sinh là vô cùng quan trọng và cấp bách, và các đệ tử Đại Pháp đã chia sẻ sứ mệnh cùng trách nhiệm cho nhau. Chúng ta hãy tận tâm tận lực và làm thật tốt những gì cần làm, để không phải hối tiếc về bất cứ điều gì cả.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/9/318638.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/11/14/153656.html

Đăng ngày 04-12-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share