Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-10-2015] Đó là một ngày hè bình thường khi mẹ tôi bị một nhóm người mặc quân phục cảnh sát bắt đi.

Kể từ ngày hôm đó, cuộc sống hạnh phúc và bình yên của tôi đã không còn nữa.

Tất cả đều bắt nguồn từ cuộc bức hại do Giang Trạch Dân – cựu Tổng bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc, phát động.

Mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (cũng còn gọi là Pháp Luân Công) từ năm 1998. Lúc ấy tôi lên 10 tuổi.

Trước năm 1998, ký ức của tôi về cuộc sống gia đình là những cuộc cãi vã và tranh đấu liên miên giữa bố mẹ và khuôn mặt già nua và hốc hác của mẹ tôi.

Sau những cuộc đấu khẩu quen thuộc giữa bố mẹ, mẹ tôi sẽ luôn luôn tới một nhà hàng gần đó, ngồi ở ghế với một chai rượu và một điếu thuốc, và tôi sẽ luôn luôn chạy lại bên mẹ để an ủi, nhưng mẹ sẽ luôn bảo tôi “Con ngoan nào. Hãy mau trở về nhà và đi ngủ đi.”

Mặc dù tôi chưa hiểu được nhiều điều vào lúc đó, nhưng tôi cảm thấy thế giới của mình đang sụp đổ. Tôi thường trốn trong chăn và khóc thầm.

Sau đó, mẹ tôi bắt đầu tìm kiếm sự an ủi ở tâm linh và đưa tôi theo đến chùa và học khí công. Cuối cùng, bà thấy chẳng có tác dụng cũng chẳng thay đổi được gì, mãi cho tới khi mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Sau đó, mọi thứ không chỉ thay đổi mà còn trở nên tốt hơn và tốt hơn nữa.

Kể từ khi mẹ tôi học Pháp Luân Đại Pháp, mẹ nói với tôi rằng mẹ biết đây là điều mẹ đã tìm kiếm suốt cuộc đời mình.

Mẹ sẽ đưa tôi theo đến luyện công ở công viên. Vào buổi sáng, chúng tôi sẽ dậy sớm để luyện 4 bài công pháp đầu tiên. Vào buổi tối, chúng tôi sẽ học Pháp. Sau đó, chúng tôi sẽ luyện bài công Pháp thứ năm.

Hằng ngày, mẹ đạp chiếc xe đạp lớn còn tôi đạp chiếc xe đạp nhỏ, hai mẹ con cùng nhau đạp xe tới điểm luyện công và học Pháp. Đôi khi, chúng tôi cùng tham gia các hoạt động khác để hồng truyền Pháp Luân Đại Pháp.

Đây là ký ức tuổi thơ hạnh phúc nhất của tôi. Trong suốt năm đó, Pháp Luân Đại Pháp đã ăn sâu vào tâm trí tôi.

Tôi bắt đầu hiểu được các Pháp lý và áp dụng vào cuộc sống thường ngày. Ví dụ, tôi bắt đầu xem xét mọi việc từ quan điểm của người khác.

Gia đình tôi cũng lặng lẽ thay đổi theo.

Ban đầu, bố tôi không tiếp nhận Pháp Luân Đại Pháp, sau đó ông làm ngơ trước mọi việc mẹ và tôi làm, nhưng cuối cùng ông cũng bắt đầu tu luyện.

Mọi thứ đều đi theo con đường Đại Pháp đã mở ra. Mọi thứ đều được chính lại trong Đại Pháp. Mọi thứ đều hướng về chính diện.

Từ khi còn nhỏ, tôi đã luôn ấn tượng rằng bố tôi là một người rất thông minh, luôn luôn tìm ra cách xử lý vấn đề, là một người đặc biệt tốt bụng và là một người tôi ngưỡng mộ và thần tượng.

Nhưng ông cũng là một người nóng tính và thích uống rượu. Mọi thứ đã thay đổi khi ông bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Ông bắt đầu học Pháp và luyện công cùng chúng tôi, và chân thành hồng Pháp.

Ông bỏ rượu. Ông ngừng tranh cãi với mẹ tôi. Ông tán tụng sự kỳ diệu và tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp với tất cả mọi người, và kể đi kể lại việc Đại Pháp đã biến ông thành một người hoàn toàn khác và tốt đẹp hơn như thế nào.

Vào buổi tối ngày 20 tháng 7 năm 1999, tin tức vu khống Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu lan rộng, bao trùm toàn bộ đất nước.

Làm sao lại có thể thế được? Một câu hỏi lớn xuất hiện trong suy nghĩ ngây thơ của tôi.

Tôi đã tin rằng bất cứ ai đã tiếp cận với Đại Pháp hay tiếp xúc với các học viên Đại Pháp sẽ không tin vào những gì mà truyền hình và các phương tiện truyền thông khác phát tán.

Mẹ tôi và các học viên khác quyết định tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện, giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng muốn đi, nhưng mẹ không cho tôi đi. Mẹ đến Bắc Kinh cùng nhiều đồng tu khác.

Không lâu sau, mẹ tôi bị bắt ở Bắc Kinh và bị chuyển về quê nhà nơi mẹ bị giam cầm tại sở cảnh sát địa phương.

Cảnh sát đã ép buộc người thân trong gia đình thuyết phục mẹ từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp, nói rằng nếu mẹ ký vào tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp, mẹ có thể trở về nhà.

Rất nhiều người thân lo lắng cho mẹ, do đó đã khuyên mẹ dừng tu luyện và ký vào tuyên bố từ bỏ để được thả ra.

Tôi chưa bao giờ yêu cầu mẹ từ bỏ tu luyện vì tôi biết rằng Đại Pháp là chân chính. Tôi thực sự thấy được những thay đổi trong gia đình tôi nhờ có Đại Pháp, do đó không có lẽ nào chúng tôi lại đầu hàng và quay lưng lại với Đại Pháp chỉ vì áp lực bên ngoài.

Mẹ tôi giữ vững chính niệm của mình và tiếp tục tu luyện.

Sau đó, mẹ tôi đã bị đưa tới một trại lao động cưỡng bức, và thế giới của tôi trở nên u tối.

Vì mẹ không có nhà, bố đã phải đảm nhiệm vai trò vừa là cha vừa làm mẹ để chăm sóc tôi. Sau đó, nghĩ tới việc học hành và tương lai của tôi, ông đã quyết định cho tôi học ở trường trong thành phố và ở cùng họ hàng tại đó.

Tôi biết rằng tôi phải trưởng thành lên và không còn có thể là một đứa trẻ chỉ biết chơi bời suốt ngày. Tôi bắt đầu chú tâm vào học hành nghiêm túc.

Mặc dù họ hàng rất tốt đối với tôi, và người dì mà tôi sống cùng rất tốt bụng và hào phóng, nhưng tôi cảm thấy bất an và cô đơn khi không có bố mẹ. Tôi trở nên rất cẩn trọng trong lời nói và hành động của mình vì sợ rằng tôi sẽ làm tổn thương ai đó và để lại ấn tượng xấu.

Đó thực sự là những ngày tháng tăm tối của tôi. Tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Tôi không thể rũ bỏ được cảm giác tồi tệ vì phải sống nhờ vào người khác.

Đó cũng là lúc mà tôi nhận thức được rõ rằng có mẹ bên cạnh là hạnh phúc lớn nhất, và rằng không gì có thể thay thế được niềm vui và sự bình an mà mẹ mang lại.

Tôi cảm thấy những ngày đó thật khó khăn, nhưng tôi có thể tưởng tượng được những ngày của mẹ bị giam giữ phi pháp trong trại lao động cưỡng bức còn kinh khủng hơn nhiều. Tôi có thể tưởng tượng được mỗi ngày bị giam giữ của mẹ dài như thể một năm.

Tôi biết mẹ bị tra tấn. Họ đã sử dụng bạo lực lên thân thể và tra tấn tinh thần để ép mẹ từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp. Tôi biết mẹ là một học viên Đại Pháp kiên định và sẽ không bao giờ từ bỏ.

Người tốt thì bị ném vào tù và buộc phải trải qua cái gọi là “chuyển hóa” để từ bỏ đức tin và lương tâm của họ.

Có lẽ sự phi lý này chỉ có thể diễn ra ở nước Trung Quốc cộng sản, một nơi không có đức tin, một nơi mà đạo đức bị suy đồi.

Một gia đình, vốn đang ngập tràn hạnh phúc và yên bình lại bị đảo lộn và tan vỡ.

Đây là kết quả trực tiếp của hành động tà ác có chủ đích do Giang Trạch Dân phát động vào ngày 20 tháng 7 năm 1999 để bức hại những người tốt, những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Thật là vô lương tâm khi ngược đãi những người nỗ lực trở thành người tốt hơn và chỉ mang lại điều tốt cho xã hội mà không một mảy may gây hại.

Mẹ tôi được thả ra sau một năm, nhưng lại bị bắt lại khi bà đang phân phát tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp.

Khi bà bị đưa trở lại trại tạm giam, mẹ đã tuyệt thực để phản đối việc bị bắt giữ và giam cầm phi pháp.

Vào ngày thứ mười tuyệt thực, mẹ đã được đưa tới bệnh viện với một xe cảnh sát hộ tống. Đêm đó, khi lính canh giám sát mẹ ngủ gật, bà đã trốn khỏi bệnh viện.

Sau đó, mẹ tôi đã tới thành phố để hỗ trợ một điểm sản xuất tài liệu. Tuy nhiên, cuối cùng bà đã bị bắt lần nữa và sau đó bị kết án 3 năm lao động cưỡng bức.

Mặc dù mẹ tôi đã bị giam giữ tổng cộng hơn 4 năm, bà vẫn kiên định với đức tin của mình.

Về phần mình, mặc dù tôi không còn có môi trường học Pháp và luyện công tập thể, niềm tin của tôi vào Đại Pháp vẫn không lay chuyển và khắc sâu trong tim tôi. Do đó, tôi đã có thể bước đi ngay chính trong suốt quãng thời gian dài, cô đơn mà không có bố mẹ bên mình.

Bây giờ, mẹ tôi đã về nhà được 10 năm, bố tôi đã quay lại với Đại Pháp, và tôi đã học cách làm và sản xuất tài liệu giảng chân tướng.

Trong những năm mẹ tôi bị giam giữ trong trại lao động cưỡng bức, vì thiếu môi trường tu luyện nên bố tôi đã trở nên buông lơi trong tu luyện và dần uống rượu trở lại, và kết quả là sức khỏe của ông đã bị hủy hoại.

Bố tôi bị xơ gan. Mắt ông trở nên vàng nhợt và chân của ông bị sưng lên.

Khi mẹ tôi được thả và trở về nhà, bố tôi bắt đầu dần dần trở lại tu luyện Đại Pháp. Ông ngừng uống rượu và một lần nữa lại hoàn toàn khỏi bệnh. Bây giờ, trông ông rạng rỡ tràn đầy sinh lực và hạnh phúc.

Tôi muốn công khai tố cáo thủ phạm chính – Giang Trạch Dân.

Giang Trạch Dân là người phải chịu trách nhiệm về cuộc bức hại phi pháp mà ông ta đã phát động nhắm vào Pháp Luân Đại Pháp, khiến vô số gia đình vô tội bị tan vỡ và đạo đức xã hội trở nên băng hoại.

Giang Trạch Dân phải chịu mọi trách nhiệm pháp lý cho tất cả những tội ác ghê tởm ấy.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/10/10/317347.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/10/23/153355.html

Đăng ngày 09-11-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share