[MINH HUỆ 27-5-2015] Con xin kính chào Sư phụ, xin chào các đồng tu.
Tôi đắc Pháp vào tháng 11 năm 2011 trong khi đang tìm kiếm công năng siêu thường. Tôi lớn lên cùng với phim hoạt hình Nhật Bản và Mỹ có các võ sĩ siêu nhân và tôi muốn có một cuộc sống khác lạ hơn bình thường. Sau khi học một khóa về Đạo giáo ở trường đại học, tôi lờ mờ hiểu khí công và tu Đạo có thể mang đến điều này. Khi tôi nhìn thấy một tấm băng rôn của câu lạc bộ Pháp Luân Đại Pháp ở trường, tôi nghĩ: “Đây đúng là cái mà mình vẫn tìm kiếm”.
Lúc đó tôi đã uống thuốc chữa các chứng bệnh như dị ứng mũi, chứng mất tập trung, và trầm cảm trong suốt 12 năm và không tìm được phương thuốc chữa trị thực sự nào. Mặc dù tôi đã đắc Pháp vào năm 2011, phải mất khoảng một năm rưỡi để tôi cảm thấy rằng tôi thực sự có tiến bộ và đang tu luyện.
Trước hết tôi phải trở thành một người tốt. Trong nhiều năm tôi luôn biết mình là người lười biếng, nghiện rượu, chất kích thích, nghiện chơi game, và nó ảnh hưởng rất lớn đến bản thân tôi, đến bố mẹ tôi, cũng như công việc ở cơ quan và trường học. Nhưng cuối cùng với sự dẫn dắt của Sư phụ, tôi đã có thể đột phá qua và bắt đầu tu luyện.
Mặc dù tôi cứng đầu không chịu đề cao, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy rằng Sư phụ bỏ rơi tôi. Ngược lại, tôi cảm thấy điều mà Sư phụ giảng:
“như thế tương đương với việc tôi nâng chư vị lên và đưa về phía trước.” (Bài giảng thứ 8, Chuyển Pháp Luân)
Do học Pháp không đủ và thiếu môi trường tu luyện tốt thuở ban đầu nên tôi đã không có nhiều cải biến. Tôi học Pháp và luyện công chỉ khi có thật nhiều thời gian rảnh rỗi. Tôi biết mình muốn làm một người tu luyện và nghĩ rằng trong khi tu luyện thì có thể giữ lại nhiều chấp trước mạnh mẽ của bản thân. Nếu không thì “trường sinh bất tử” có gì vui vẻ đâu?
Sau khoảng một năm rưỡi, Sư phụ đặt tôi vào tình huống là có một người bạn say rượu tự làm mất mặt mình ở nơi công cộng, anh ta đã chửi rủa và đánh bạn gái tôi vì đã ngăn anh ta lái xe lúc đó, sau đó anh ta đã lái xe trong khi say rượu. Điều này khiến tôi tự hỏi mình đang làm gì vậy. Nếu rượu có thể biến một người biết suy nghĩ trở nên như vậy thì uống nó chẳng có lợi ích gì.
Sau sự việc này, tôi hoàn toàn thay đổi. Tôi ngừng uống rượu và tu luyện nghiêm túc hơn. Tôi lập tức gặp phải khảo nghiệm về phương diện này. Sinh nhật của tôi là vào tháng sau đó và được tổ chức ở một nhà hàng địa phương.
Các bạn tôi uống rượu và rủ tôi dùng chất kích thích, tôi đã lịch sự từ chối tất cả. Bạn gái tôi hỏi: ”Tại sao anh lại dừng vào lúc này? Anh có thể đợi đến sau tiệc sinh nhật mà.” Tôi không nói nhiều với cô ấy: ”Anh nghĩ mình nên dừng càng sớm càng tốt; đây là cơ hội tốt của anh, đó là một khảo nghiệm.”
Thỉnh thoảng cô ấy lại phàn nàn việc tôi ngừng uống rượu bia và ngừng chơi bời, nhưng rồi cô ấy cũng chấp nhận và bây giờ ủng hộ quyết định tu luyện của tôi.
Khảo nghiệm lớn tiếp theo cũng liên quan đến cô ấy. Một ngày tôi đang đọc bài “Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles” năm 2006. Sư phụ giảng:
“Tôi nói về cựu thế lực can nhiễu; chư vị từng nghĩ đến chưa? Đó cũng là nhân tố trói buộc đó! Cựu thế lực, cựu vũ trụ coi điều gì là nặng nhất? Chính là ‘sắc’, sự không ý tứ giữa nam nữ, đó là thứ được xét là nặng nhất. Trong quá khứ hễ phạm phải giới luật về phương diện ấy, sẽ bị đuổi ra khỏi nhà chùa, hoàn toàn không thể tu nữa.”
Tôi hoàn toàn chấn động và chết lặng khi đọc tới đây. Tôi lớn lên trong xã hội ngày nay và mù quáng bởi chấp trước của mình, tôi đã nghĩ rằng dục vọng là chấp nhận được đối với một người tu luyện, chỉ cần xem nhẹ nó là được, và rằng quan hệ trước hôn nhân là chấp nhận được. Ngay ngày hôm đó tôi quyết định sẽ chấm dứt mối quan hệ kiểu này với bạn gái, người sau này trở thành vợ tôi. Trong nhiều tháng sau đó cô phàn nàn và cãi nhau với tôi về điều đó. Thông qua quá trình này tôi đã ngộ ra một mối quan hệ đúng đắn của con người là như thế nào.
Tại thời điểm này tôi đang sống với cha mẹ, làm việc bán thời gian đồng thời tham gia các lớp học tại trường vào buổi tối, và cũng đang tìm kiếm việc làm toàn thời gian. Vào những ngày đi học, tôi sẽ đi làm vào lúc 6 giờ 30 sáng và nửa đêm mới về đến nhà. Những ngày này, tôi ăn cả ba bữa ở ngoài và tắm ở trường đại học. Đó là một giai đoạn đầy thử thách đối với tôi về mặt thể chất, tôi đã có đủ loại khảo nghiệm, và cũng đã vấp ngã.
Tôi thường ở lại nhà bạn gái trong những ngày cuối tuần. Lúc đầu, tôi nghĩ rằng ngủ chung giường với cô ấy là chấp nhận được, nhưng không được có các cử chỉ thân mật. Các khảo nghiệm sắc dục xảy ra trong giấc mơ của tôi nhiều lần, vì vậy tôi đã ngộ ra đây là hành vi sai trái.
Sau đó, tôi nghĩ rằng nó sẽ không sao nếu tôi ngủ trên sàn nhà trong phòng của cô ấy và vẫn mặc quần áo đầy đủ. Tuy nhiên, một lần nữa những giấc mơ đó vẫn tiếp tục, vì vậy tôi nhận ra rằng điều này vẫn không phù hợp.
Trong thời gian này bạn gái của tôi và tôi đã thảo luận việc đi đến kết hôn, vì tôi sẽ sớm tốt nghiệp đại học. Đó là điều cả hai chúng tôi luôn mong đợi, nhưng do những quan niệm hiện đại nên việc đó đã bị trì hoãn vô thời hạn – cho đến bây giờ.
Mặc dù có tiến bộ, nhưng tôi ngộ ra rất chậm. Sư phụ vẫn tiếp tục điểm hoá cho tôi. Một số điểm hóa khá rõ ràng, còn một số thì không rõ ràng như vậy. Ví dụ, một ngày nọ khi ra khỏi nhà, tôi hôn tạm biệt người bạn gái và ngay lập tức cảm thấy khó chịu ở bụng. Sau đó tôi giải thích với cô suy nghĩ của tôi rằng vì sao điều này xảy ra, cô ấy đồng ý chúng tôi nên dừng những cử chỉ gần gũi này cho đến khi kết hôn: Cô ấy không muốn làm cho tôi cảm thấy bị bệnh, và tôi muốn đề cao bản thân mình.
Cuối cùng, sau nhiều tháng khảo nghiệm vấn đề này, ngày đó cũng đã đến khi chúng tôi lên kế hoạch làm lễ kết hôn tại tòa. Hai giờ trước lễ kết hôn tôi đã cầu hôn và được cô ấy chấp nhận. Trong lúc bị cái tình lấn át, tôi đã cúi xuống và hôn cô ấy. Ngay lập tức trong tâm tôi tràn đầy sự tiếc nuối và cảm giác như Pháp Luân đang nứt và bị phá vỡ trong bụng dưới của tôi. Cô ấy mỉm cười và hạnh phúc, nhưng tôi đã chán ghét bản thân mình và xin lỗi Sư phụ trong tâm: “Thưa Sư phụ, con vô cùng xin lỗi.”
Tuy nhiên, hai giờ sau đó, chúng tôi đã kết hôn một cách hợp pháp, và từ đó thì không còn những tình huống như vậy xảy ra nữa. Tôi hy vọng kể ra điều này có thể làm một ví dụ để các học viên khác biết một mối quan hệ nghiêm túc và phù hợp với người tu luyện là như thế nào.
Mặc dù liên tục vấp ngã, nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy mọi việc tuyệt vời đến như vậy. Tôi cảm thấy nhẹ nhàng và thoải mái, và làm tốt công việc xây dựng của tôi với một thái độ tích cực. Trước đây tôi đã từng rất lười biếng, ra về sớm, và thường gây rắc rối cho công ty xây dựng của cha tôi.
Một hôm tại công trường, ông nội tôi dừng máy kéo, kéo tôi lại và thầm hỏi: “Cháu bây giờ như một người hoàn toàn khác, ngẫm lại bộ dạng trước kia của cháu xem–bây giờ cháu đang làm việc chăm chỉ hơn bất kỳ ai. Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Tôi nói với ông: “Cháu bây giờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đó là một môn khí công Phật gia của Trung Quốc với trọng điểm là Chân-Thiện-Nhẫn. Cháu cần phải là một người tốt trong mọi hoàn cảnh. Lúc đó, ông không hiểu làm thế nào Pháp Luân Đại Pháp lại có thể thay đổi con người của tôi, nhưng ông hiểu rằng sự thay đổi này rất mạnh mẽ.
Dần dần tôi phát nguyện làm tốt ba việc và tu luyện tinh tấn. Nhìn thấy mong muốn này của tôi, Sư phụ đã cung cấp cho tôi những gì cần thiết để thực hiện mong muốn đó. Trong vòng hai tháng sau khi tốt nghiệp đại học, Sư phụ dẫn tôi đến tìm các học viên địa phương để tôi có thể tham gia các hạng mục của họ, và mở nhiều cơ hội để được làm việc với cấp trên của vợ tôi, người này cũng đang đến trường của tôi để tuyển dụng. Đó là một công việc được trả lương cao mà tôi có thể làm vào ban đêm, thời gian còn lại trong ngày tôi làm các hoạt động giảng rõ chân tướng. Tôi đã có thể mua chiếc xe đầu tiên của mình sau một thời gian ngắn, vì vậy, tôi có thể giảng chân tướng hàng ngày.
Tôi có được những điều này vì tôi đã phát nguyện tu luyện trong tâm. Đúng như Sư phụ giảng:
“Vị ấy nếu mang tâm muốn tu luyện, chính là Phật tính xuất hiện, [thì] cái tâm ấy là trân quý nhất, mọi người sẽ giúp đỡ vị ấy”(Bài giảng thứ 2, Chuyển Pháp Luân)
Lúc đầu tôi đến giúp tại văn phòng Thời báo Đại kỷ nguyên với các công việc bán quảng cáo và dàn trang cho báo giấy. Với suy nghĩ muốn nhận được nhiều tiền hoa hồng cho việc bán quảng cáo, tôi đã làm không tốt việc này, và không bán nổi một quảng cáo nào. Đồng tu cùng làm với tôi là một học viên lâu năm hơn đến từ Trung Quốc có nguồn thu nhập chính từ việc bán quảng cáo này. Mặc dù kết quả bán hàng không tốt nhưng chúng tôi đã có thể qua đó giảng chân tướng với nhiều doanh nhân phương Tây, và tôi cũng đã vứt bỏ tâm chấp trước vào tiền bạc.
Tôi vẫn tiếp tục làm việc với cô ấy trong hạng mục quảng bá Thần Vận. Tôi chỉ mới xem biểu diễn Thần Vận một lần, và đây cũng là năm đầu tiên tôi phụ giúp đoàn Thần Vận. Chúng tôi đã liên lạc với những người tổ chức sự kiện như các buổi diễn tại gia, hội nghị, và các sự kiện khác, và đề nghị được quảng bá ở một gian hàng trong các hoạt động của họ, đổi lại họ được một mục quảng cáo trên báo Đại Kỷ Nguyên.
Giống như phản ứng của một số học viên Trung Quốc lúc Cửu Bình mới được công bố, những thiếu sót trong tu luyện của bản thân đã khiến tôi cảm thấy kỳ lạ và lo lắng về những cơ hội mà Sư phụ đã cấp cho tôi.
Trước đây khi tôi nói cho mọi người về việc họ có thể giúp chấm dứt cuộc bức hại như thế nào hoặc họ có thể lấy thông tin miễn phí về Đại Pháp ở đâu, tôi thường khá chủ động và mạnh dạn, nhưng khi làm việc của Thần Vận, chính niệm của tôi không còn nữa.
Vào thời điểm đó, tôi đã suy nghĩ về việc làm thế nào để quảng bá một sự kiện có chi phí liên quan đến Đại Pháp, và tôi đã có nghi ngờ về việc mọi người sẽ nghĩ Thần Vận là một chương trình xuất sắc. Suy nghĩ này đã ảnh hưởng đến nỗ lực quảng bá của tôi.
Tôi thường rơi vào im lặng và bị run lên, trong khi đồng tu đi cùng đã nói hết những gì cần nói. Tôi chỉ muốn bỏ đi sau khi đã nói chuyện ngắn gọn và phát được tờ rơi, nhưng cô ấy thì ở lại và giảng rõ chân tướng. Những người mà cô ấy bắt chuyện hầu như luôn luôn tỏ ra rất chú ý và quan tâm.
Sư phụ đã giảng:
“Do đó tôi nghĩ rằng, vẫn là lịch sự mở lời gọi chào, chủ động hơn một chút là tốt.
Tôi biết rằng làm như vậy đối với học viên phương Tây là khó lắm, vì họ cảm thấy thế là làm phiền người khác, chủ động làm phiền người khác là rất áy náy. Không phải thế đâu, chư vị nghĩ rằng chư vị là đang cứu người, thì không thành vấn đề.”(Giảng Pháp tại Pháp hội Quốc tế New York 2004)
Tôi cảm thấy lời giảng này rất đúng với trường hợp của mình, tôi đã có cảm giác đó khi làm Thần Vận. Có lần chúng tôi đến một chương trình ngoài trời để quảng bá Thần vận. Tôi đã rụt rè tiếp cận những người qua đường, và thất vọng sau nhiều lần bị từ chối.
Một học viên lâu năm nhắc nhở tôi rằng có một số người có duyên và một số người không có duyên để tham dự năm nay. Tôi ngộ ra rằng tôi chỉ có tiếp cận thật tốt và cố gắng nói chuyện với càng nhiều người càng tốt. Dù sao đi nữa, những người có duyên sẽ có thể biết đến Thần Vận bằng cách ấy và những người không có duyên sẽ không đi.
Người ta sẽ phản ứng một cách tiêu cực khi bị từ chối, nhưng là một người tu luyện, tôi nên biết rằng mọi thứ có lý do đằng sau và không nên chấp trước vào biểu hiện bề ngoài.
Tại thời điểm này tôi đọc đi đọc lại bài giảng của Sư phụ năm 2011 tại Washington D.C., vì trong bài giảng này Thần Vận đã được giảng chi tiết. Sư phụ giảng:
“bởi vì Chính Pháp không ngừng tiến tới, từng bước từng bước, đến một tầng ấy là một tầng những người ấy, trên đó đến thiên quốc nào, đến một tầng thiên thể nào, thì [tại đây] chính là những người ở tầng ấy đến xem, lần sau thì chỗ ngồi ấy là của người khác chứ không còn của họ nữa. ” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011).
Sau khi minh bạch ra điều này, tôi cảm thấy như một cái gì đó bắt đầu tỏa sáng từ trên cao xuống đầu tôi, và tôi cảm thấy mình cao lớn mạnh mẽ. Tôi cảm thấy mình dễ dàng nói chuyện với mọi người trên đường, và trong nhiều trường hợp, cho dù tôi nói nhiều hay ít thì kết quả cũng đều khá tốt. Đây là một bước ngoặt trong việc tôi hỗ trợ Thần Vận.
Năm sau đó, có rất nhiều học viên mới trong thành phố của tôi trợ giúp Thần Vận, nhưng trong tâm trí tôi cảm thấy mâu thuẫn.
Tôi biết tôi không còn cần phải trợ giúp Thần Vận nhiều như vậy nữa và có thể dùng thời gian ban ngày của tôi ở các điểm du lịch. Nhưng tôi nghi ngờ rằng suy nghĩ này xuất phát từ việc không thích quảng bá Thần Vận.
Tôi muốn tham gia quảng bá Thần Vận để đột phá nỗi sợ của mình, nhưng nếu nói về nhân lực, thì tốt hơn là tôi nên dùng thời gian của mình đến điểm du lịch trong thành phố để tìm các du khách Trung Quốc. Cuối cùng, tôi quyết định dùng thời gian ở điểm du lịch nhiều nhất có thể và quảng bá Thần Vận vào ban đêm bên ngoài các nhà hát hoặc khi tôi không thể gặp những người Trung Quốc Đại lục, và tôi thấy làm như vậy là cân bằng.
Trong suốt quá trình tu luyện, tôi đã mất nhiều thời gian để vứt bỏ chấp trước vào việc nhìn hoặc trải nghiệm những điều siêu thường. Tôi đọc Minh Huệ như thể nó là truyện tranh và thậm chí nhận ra rằng tôi tật đố với những người có những cảm nhận siêu thường.
Khi tôi tiến bộ hơn thì chấp trước này được bộc lộ ngày một nhiều hơn, tôi hiểu rằng bất kể sự việc siêu thường hoặc cảm nhận siêu thường nào trong tu luyện cũng là để gia tăng thêm tín tâm vào Sư phụ và Đại Pháp và tiến xa hơn trong tu luyện. Chứ không phải để giải trí hoặc cầu danh trong người thường. Nó chỉ là một phần của trạng thái tu luyện của họ.
Sư phụ giảng trong “Vì sao không được thấy” – “Tinh Tấn Yếu Chỉ”
“Ấy vậy vị ‘thượng sỹ’ dù thấy hay không, vẫn dựa vào Ngộ mà viên mãn.”
Theo nhận thức của tôi, lý do mà tôi trải qua những điều siêu thường trong tu luyện là bởi vì tôi cần đề cao nhanh hơn hoặc đã ngộ ra điều gì đó rồi. Nhiều học viên trải nghiệm những điều này rất ít, nhưng tín tâm của họ vào Sư phụ và Đại Pháp lại mạnh hơn tôi rất nhiều. Về phương diện này, tôi nghĩ tôi nên làm tốt hơn và không nên tập trung quá nhiều vào những thứ tầm thường.
Điều này cũng khiến tôi nhớ đến lời giảng của Sư phụ trong “Bài giảng thứ 2”, “Chuyển Pháp Luân”:
“Những tiểu năng tiểu thuật ấy chư vị truy cầu để làm gì? Truy cầu tới truy cầu lui, sau khi sang [giai đoạn] xuất thế gian pháp, thì chúng không có tác dụng ở các không gian khác. Đến khi tu luyện xuất thế gian pháp, toàn bộ những công năng ấy đều phải quăng đi hết, chúng được ép nhập vào một không gian rất thâm sâu, lưu tồn ở đó”
Sư phụ đã dẫn dắt tôi ra khỏi vực sâu của sự lãnh đạm và nghiện ngập để thực tu với một vai trò vinh diệu nhất: làm một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp. Điều này tự bản thân tôi sẽ không bao giờ làm được, và tôi cũng không có cách nào báo đáp được Sư phụ. Tất cả những gì tôi có thể làm là không nghĩ nhiều nữa mà đặt nỗ lực làm ba việc cho tốt.
Nếu có điều gì chưa đúng, mong các đồng tu từ bi chỉ rõ.
Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!
(Bài chia sẻ được đọc tại Pháp hội giao lưu tâm đắc thể hội New York năm 2015)
Bản tiếng Han: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/5/27/310057.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/5/28/150798.html
Đăng ngày 09-11-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản