Bài viết của Tùng Tiếu

[MINH HUỆ 31-8-2015] Cuộc đàn áp Pháp Luân Công ở Trung Quốc đã gây ra nỗi đau thương nặng nề cả về thể chất lẫn tinh thần đối với hàng chục triệu học viên Pháp Luân Công, và cũng gây nên nỗi đau buồn cho gia đình và bạn bè của họ.

Dưới đây là câu chuyện của một phụ nữ 26 tuổi – một nạn nhân của cuộc đàn áp này.

Một thần đồng

Mọi người thường gọi tôi là thần đồng. Đó là bởi vì tôi có thể nói lúc 4 tháng tuổi, biết đọc lúc 1 tuổi, và viết được những đoạn văn ngắn lúc 3 tuổi.

Khi mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1994, tôi mới được 5 tuổi. Sự cải biến nhanh chóng về sức khỏe thể chất lẫn tinh thần của bà đã gây ấn tượng cho gia đình tôi, họ hàng và bạn bè của bố mẹ tôi. Nhiều người, trong đó có cả bố tôi, đã bắt đầu tu luyện.

Gia đình chúng tôi đã hạnh phúc hơn bao giờ hết, và tôi luôn đạt điểm xuất sắc ở trường.

Tôi đã không ngờ được rằng hạnh phúc này sẽ đột ngột chấm dứt vào một ngày và thay vào đó là cơn ác mộng triền miên.

Không thể nhận ra mẹ tôi

Khi cuộc đàn áp bắt đầu vào năm 1999, tôi mới chỉ 10 tuổi. Tuy nhiên, tôi đã tới Bắc Kinh với mẹ để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Trên hết, chính môn tu luyện thiền định này đã khiến cho toàn bộ gia đình tôi khỏe mạnh và hạnh phúc. Vậy tại sao lại có ai đó muốn ngăn trở chúng tôi tập luyện chứ?

Tôi trở về nhà một mình bảy ngày sau đó. Mẹ tôi đã bị bắt và bị giam cầm.

Cuộc sống không có mẹ thật khó khăn. Bố tôi không biết làm gì và tôi không có ai để cùng chia sẻ. Có một ngày, giáo viên giao bài tập cho tôi viết về chủ đề “Mẹ của tôi”. Đầu óc tôi trống rỗng khi tôi nhìn vào tờ giấy.

Mẹ tôi được đưa về nhà sáu tháng sau. Khó có thể nhận ra mẹ. Bà hốc hác và không thể đi lại được do bị tra tấn khi bị giam giữ. Bà chỉ còn da bọc xương và trong hai lỗ sâu trên hộp sọ là đôi mắt mờ. Nếu không có tiếng thở của bà, không ai có thể nghĩ rằng bà còn sống.

Ở nhà một mình

Nhờ luyện tập các bài công pháp của Pháp Luân Công, sức khỏe của mẹ tôi đã dần phục hồi. Bà có thai lần nữa và tôi đã hy vọng rằng cuộc sống sẽ trở lại bình thường. Nhưng tôi đã nhầm.

Cả bố mẹ tôi đều là giáo viên, nhưng cả hai người đã bị mất việc vì họ tu luyện Pháp Luân Công. Trước tiên là mẹ tôi, sau đến lượt bố tôi. Vì cả hai người đều có uy tín trong công việc, bố tôi nhận được một khoản tiền trợ cấp thôi việc ít ỏi. Số tiền đó không đủ để trang trải cho gia đình 4 người chúng tôi, vì vậy tôi phải đến sống với dì.

Một ngày vào năm tôi học lớp bốn, khi tôi trở về thì ngôi nhà vắng tanh. Tôi cảm thấy có chuyện xấu đã xảy ra. Trên bàn là một mẩu giấy nhắn lại rằng bố mẹ tôi phải rời khỏi nhà để tránh bị bắt lại. Những gì bố mẹ để lại cho tôi là mẩu giấy nhắn và 10 Nhân dân Tệ (tương đương 1,57 đô la Mỹ).

Tôi đã nghĩ rằng tôi học được cách mạnh mẽ từ những trải nghiệm trước đây của mình, nhưng một lần nữa tôi lại bật khóc. Tôi ôm một con thú nhồi bông mà mẹ mua cho tôi khi tôi còn là một cô bé , ngồi trong căn nhà tối, lạnh lẽo và khóc.

Thời điểm đó đánh dấu một bước ngoặt trong cuộc đời tôi. Tôi nhắc nhở bản thân mình rằng giờ đây tôi chỉ có một mình, phải học cách tự lo liệu cho mình, từ việc giặt giũ đến việc xử lý một con nhện khi lau nhà – thứ mà tôi rất sợ trước đây.

Tôi học cách tự chuẩn bị thức ăn và quần áo cho bản thân, sống một cách tự lập, ngay cả khi điều đó có nghĩa là sống trong sự cô đơn.

Điểm số ở trường của tôi sụt giảm. Suy nghĩ của tôi thường khác với các bạn đồng trang lứa. Một lần trong giờ học ngôn ngữ, cô giáo hỏi chúng tôi một câu hỏi về mục đích của cuộc sống. Trong khi các học sinh khác nói về công việc trong tương lai, về sự giàu có hay hạnh phúc, câu trả lời của tôi rất đơn giản: “Tôi sống vì cái chết vẫn chưa tới.”

Không có hỗ trợ tài chính, hầu như học phí của trường nào cũng vượt quá khả năng chi trả của tôi. Vì vậy, tôi đã chọn một trường dạy nghề sau khi tốt nghiệp phổ thông cơ sở. May mắn thay, vì điểm của tôi khá cao nên tôi được miễn học phí. Tôi rất vui vì giờ đây tôi đã có một mục đích trong cuộc sống.

Bố mẹ tôi bị bắt lần nữa

Sau này, tôi đã cố gắng liên lạc với bố mẹ và em gái tôi. Tôi vẫn sống một mình, nhưng đã có thể đến thăm họ một lần một tuần.

Nhưng cảnh sát lại bắt họ lần nữa. Cảnh sát lục soát nơi ở của bố mẹ tôi và để lại em gái 5 tuổi của tôi mà không có người giám hộ. Bây giờ hai chị em tôi sống với nhau và tôi đã cố kìm nén không khóc, nhưng tôi luôn luôn thắc mắc một điều: Vì lẽ gì mà Giang Trạch Dân lại quyết định ngược đãi các học viên Pháp Luân Công vô tội như thế này?

Cha tôi sau đó đã được thả, nhưng mẹ tôi vẫn bị giam giữ. Sau đó, bà bị kết án năm năm tù.

Cuộc sống của tôi khi trưởng thành

Tôi đã gặp một thanh niên trẻ. Tôi không có ý định xây dựng mối quan hệ này nhưng tôi lại không thể cưỡng lại trước sự chăm sóc và tình cảm của anh.

Sau khi tốt nghiệp trung học, chúng tôi đã nói chuyện về hôn nhân và rất tâm đầu ý hợp. Nhưng sau khi nghe nói rằng cả gia đình tôi đều tu luyện Pháp Luân Công và chúng tôi không còn gì về mặt tài chính, người thân của anh đã phản đối mạnh mẽ mối quan hệ của chúng tôi.

Tôi đã không ăn không uống trong sáu ngày sau đó. Tôi không thể hiểu được xã hội này: bố mẹ tôi đã bị đối xử bất công mặc dù họ vô tội, và giờ đây tôi không thể kết hôn với người tôi yêu. Vào đêm đó, tôi đã cố gắng tự tử.

Tôi đã được cứu thoát nhưng phải tiếp tục sống trong đau khổ.

Bốn năm sau, mẹ tôi được thả. Sau đó, gia đình bạn trai tôi dần dần chấp nhận tôi và việc gia đình tôi tu luyện Pháp Luân Công. Bây giờ chúng tôi đã trở thành vợ chồng.

Tuổi thơ của tôi đã bị mất đi mãi mãi, và tuổi thơ của nhiều đứa trẻ khác có cha mẹ bị bắt giữ vì đức tin của họ vào Pháp Luân Công cũng như vậy.

Ai có thể bù đắp cho cuộc đời tan nát của chúng tôi đây?


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/8/31/314954.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/9/21/152632.html

Đăng ngày 21-10-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share