Bài của Minh Đức

[MINH HUỆ 26-7-2015] Vào thời điểm ký tên khởi tố cựu độc tài Trung Quốc Giang Trạch Dân, một cảnh tượng đã hiện lên trong tâm trí tôi.

Một bức tường ngăn cách thế giới loài người và địa ngục xuất hiện. Tôi đang đứng trong căn phòng âm u mà tôi đã đứng mỗi đêm. Tôi lại nhìn ra thế giới bên ngoài cửa sổ, tưởng tượng ra đường giao thông và ánh đèn nê-ông. Tôi ước ao có một đôi cánh để bay ra ngoài và có dẫu chỉ là chút thời gian ngắn ngủi tận hưởng không khí tự do.

Hồi ức này là một giai đoạn trong cuộc đời tôi khi bị buộc phải rời khỏi nhà để tránh bị bức hại nhiều hơn. Mỗi tối, tôi một mình đứng gần bên cửa sổ trong một căn phòng thuê tồi tàn. Nhìn lên bầu trời tối tăm, tôi cố tập trung vào niềm vui được tự do về thân thể. Tôi sẽ không để cho suy nghĩ của mình lan man, vì sau đó tôi có thể sẽ đối diện với nỗi đau không được gặp gia đình. Sự tự do nhỏ bé quý giá này tôi dùng để ngăn cản những cơn sóng của sự buồn bã, luồng suy nghĩ miên man sẵn sàng ập vào tôi và nuốt chửng tôi bất kỳ lúc nào.

Phải, tôi là một trong số hơn 100.000 nghìn người đã khởi tố Giang Trạch Dân lên các tòa án tối cao của Trung Quốc. Tôi là một học viên Pháp Luân Công có cuộc sống bị đảo lộn bởi cuộc bức hại do Giang phát động vào tháng 7 năm 1999 – khi ông ta là lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Nỗi đau từng trải qua giúp cho tôi thấy được ý nghĩa của sự tự do tinh thần và thể xác trong thế giới loài người. Nó đã giúp tôi hiểu thế nào là tội ác chống lại nhân loại. Giang đã lợi dụng các nguồn lực của quốc gia và khiến các học viên bị bỏ tù phi pháp, tra tấn và tẩy não. Tội ác tàn bạo bao gồm việc giết chết những tù nhân lương tâm Pháp Luân Công vì nội tạng của họ.

Đọc những trường hợp của các học viên Pháp Luân Công khác trên Minh Huệ Net, tôi thấy rằng mỗi một tư liệu là những trải nghiệm cá nhân giống như tôi.

Mỗi đơn khởi tố thường chỉ chứa vài nghìn Hán tự, nhưng mỗi chữ đều thấm đẫm nỗi đau: gia đình tan nát, cái chết của người thân, con cái mất đi tình thương yêu và bao bọc của cha mẹ, cha mẹ già cô độc mong nhìn thấy những đứa con trai và con gái của mình, tinh thần bị dày vò trong các trung tâm tẩy não và sự chịu đựng sau đó…

Khi tôi ký vào đơn, tôi cảm thấy gánh nặng biến mất. Tôi đã viết tên của mình vô số lần trong đời, nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy sự nghiêm trang và trọng đại như lần này. Rất nhiều ký ức đến với tôi như thể chúng đọng lại ở trên đầu bút – với mỗi nét chữ, tôi đang viết lên trang sử của riêng mình.

16 năm chịu đựng và những khó khăn của sự phản bức hại một cách ôn hòa đã cô đọng trong những nét chữ. Và rằng lịch sử sẽ ở lại đó. Tôi biết.

Tôi đang ký vào đơn khởi tố để buộc Giang phải chịu trách nhiệm cho tội ác của ông ta. Nó khác với việc đưa ông ta đến bất kỳ tòa án nào. Nó là một lập trường và là một phần trong những nỗ lực khắc phục lại những bất công diễn ra trong suốt những năm qua.

Tôi tin chắc rằng vào ngày xét xử Giang, mức độ thống khổ của các học viên và sự tàn bạo của cuộc bức hại sẽ bị phơi bày. Rõ ràng rằng những nỗ lực phản kháng ôn hòa và chấm dứt cuộc đàn áp không chỉ đơn thuần là một sự xung đột giữa hai nhóm, mà là một cuộc chiến giữa chính và tà. Các học viên với thiện tâm và sự nhẫn nại, đã kêu gọi lương tri của con người.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/7/26/313078.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/8/2/151860.html

Đăng ngày 11-10-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share