Bài viết của một học viên Đại pháp từ Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-04-2015] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Tôi hiện đã gần 70 tuổi, rất khỏe mạnh và có thể chăm sóc cháu.

Ngày 14 tháng 12 năm 2014, tôi đạp xe đi làm một số việc vặt. Sau khi ra khỏi khu vực sinh sống của mình, một chiếc xe hơi đang đi nhanh đã đâm vào phía sau tôi. Tôi nghe thấy một tiếng động lớn, sau đó bị hất văng đi khoảng năm mét và bất tỉnh.

Sau khi tỉnh dậy, tôi ngồi giữa đường và cảm thấy ngực trái rất đau. Tôi lập tức nhớ lại lời giảng của Sư phụ:

“Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi nghĩ: “Không sao cả. Mình là đệ tử Đại Pháp.” Một người đàn ông cao tuổi hô lên: “Nhanh đưa bà ấy đến bệnh viện! Nhanh đến bệnh viện!”

Tôi nói: “Tôi ổn. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã không đi viện gần 20 năm nay rồi. Tôi hiện đã gần 70 tuổi. [May mà] ông đâm trúng tôi chứ không phải ai khác. Người khác có lẽ sẽ bị thương hoặc tử vong rồi. Đừng lo. Tôi sẽ không tống tiền ông. Và cũng sẽ không gây phiền toái gì.” Họ hỏi xem có nên gọi cảnh sát không vì có một camera giao thông. Tôi [từ chối và cũng] bảo với họ rằng không cần đi bệnh viện.

Một lý do cho mọi thứ xảy ra

Tôi nói: “Tôi tin rằng những gì xảy ra hôm nay là có nguyên do. Các bạn đã từng nghe về Tam thoái chưa? Các bạn có phải là thành viên của các tổ chức Đảng không?“

Sau đó, tôi tặng họ một lá bùa hộ mệnh và khuyên họ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Tôi bảo rằng họ có thể đi sau khi giúp tôi chuyển chiếc xe đạp vào lề đường.

Vì không cách nhà quá xa, tôi đã đẩy chiếc xe đạp hỏng về nhà, mặc dù việc này rất khó khăn.

Kiên định dưới áp lực

Khi chồng tôi về nhà, tôi bảo với ông rằng tôi đã bị xe đâm. Ông ấy hỏi tôi có nhớ biển số xe không và bảo đi bệnh viện. Tôi bảo với ông rằng việc đó là không cần thiết và mọi thứ sẽ ổn thôi.

Tôi chỉ ăn một chút ngũ cốc tối hôm đó, nhưng vẫn cố luyện các bài công pháp. Trong lúc luyện công, tôi đột nhiên đổ mồ hôi đầm đìa, cảm thấy chóng mặt và buồn nôn. Tôi nôn ra thứ chất màu đen rất đắng và bị tiêu chảy. Nhưng, việc này không khiến tôi lo lắng, bởi vì tôi biết rằng mình sẽ ổn thôi. Tôi tắm, thay quần áo sạch và tiếp tục luyện các bài công pháp.

Tôi cảm thấy một cơn đau nhói ở cổ, ngực và lưng. Tôi có thể nghe thấy âm thanh cọt kẹt trong xương sườn của mình và đã không thể di chuyển cánh tay trái vào sáng hôm sau. Tôi vẫn cố luyện các bài công pháp. Dù có đau đớn thế nào, tôi vẫn cố gắng nhẫn chịu.

Khi con trai tôi biết về tình trạng của tôi, cháu muốn tôi đi bệnh viện. Cháu đã gây sức ép cho tôi, nhưng tôi vẫn kiên quyết không đi bệnh viện. Con trai và con dâu tôi trông chừng tôi cả ngày, nhưng đã không gây áp lực cho tôi nữa sau khi thấy tôi vẫn kiên định.

Tuy nhiên, chồng tôi lại cũng gây áp lực cho tôi. Ông bắt tôi đi gặp bác sĩ. Tôi chỉ lặng lẽ lắng nghe, nhẫn chịu đau đớn trên thân thể, nhưng thật khó để chịu đựng sức ép lớn về tinh thần. Tôi liên tục niệm thơ của Sư phụ, bài “Khổ kỳ tâm chí” trong Hồng Ngâm.

Mọi người hiểu được vẻ đẹp của Đại Pháp

Hai tuần sau, trong lúc ngủ, tôi cảm thấy như thể có ai đó vỗ vào chỗ đau nơi ngực trái của mình. Sau đó, xương sườn của tôi không còn những âm thanh cọt kẹt nữa. Tôi gần như không còn đau chút nào và đã có thể làm được các công việc nhà.

Người nhà, họ hàng và bạn bè tôi chứng kiến tôi đã thu được lợi ích qua tu luyện Đại Pháp như thế nào. Không ai, bao gồm cả con trai và con dâu của tôi, còn gây áp lực cho tôi nữa. Chồng tôi cũng bị thuyết phục. Ông thậm chí còn bắt đầu giúp tôi phân phát các tài liệu Đại Pháp, mặc dù đôi lúc ông tranh cãi với tôi vì tôi quá tốt với mọi người.

Trong dịp Tết Nguyên đán, tôi kể cho họ hàng và bạn bè của mình về vụ tai nạn. Tôi nghĩ rằng họ sẽ hiểu rõ hơn về Đại Pháp qua việc lắng nghe những chia sẻ của chính bản thân mình. Một số người nghĩ rằng tôi quá tốt bụng, trong khi những người khác cho tôi các ví dụ về những người được bồi thường khá nhiều sau khi bị tai nạn.

Tôi nói: “Dù tôi có nhận được một triệu nhân dân tệ, tôi cũng sẽ không thể tiêu được nếu bị nằm liệt giường. Một học viên nhìn nhận những điều như vậy từ góc độ khác. Mọi người biết tôi ổn. Như vậy không tốt sao?” Chồng tôi nói: “Mọi người xem bà ấy có ngốc không. Bà ấy thậm chí còn bảo cho họ biết mình tu luyện Đại Pháp.” Họ cười và nói: “Tuyệt vời. Thật không thể tin nổi.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/4/28/308025.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/6/3/150883.html

Đăng ngày 20-07-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share