Bài viết của một học viên ở tỉnh Quảng Đông

[MINH HUỆ 13-04-2015] Tôi bị kết án tù giam bất hợp pháp vì từ chối từ bỏ niềm tin của mình vào Pháp Luân Công. Trong thời gian bị giam giữ, tôi đã mất khả năng đi lại do bị tra tấn.

Mặc dù ở trong tình trạng như vậy, tôi vẫn bị giám sát khoảng bốn năm và chỉ trở về nhà vào năm 2012.

Các bác sỹ nói rằng tôi bị khuyết tật nghiêm trọng. Tôi không có cảm giác gì từ thắt lưng trở xuống. Hai chân của tôi không dịch chuyển được khi tôi muốn; Thậm chí tôi không thể duỗi chân ra.

Tôi không thể đứng mà cũng không thể ngồi. Các bác sỹ nói với gia đình của tôi rằng ngay cả khi họ dùng hàng nghìn phương pháp chữa trị y tế, cũng không thể hồi phục được chức năng cho đôi chân của tôi.

Vào ngày thứ ba sau khi tôi về nhà, một người họ hàng đưa tôi vào nhà vệ sinh đã hỏi tôi có muốn thử đứng lên hay không. Không suy nghĩ gì, tôi nói mình muốn. Cô ấy nâng tôi lên sau đó buông tay ra.

Tôi đứng vững cả hai chân trên mặt đất. Cô ấy đã khóc vì sung sướng. “Chị có thể đứng dậy rồi!”

Nhờ có Sư phụ, chân tôi đã hồi phục chức năng và bây giờ có thể đi bộ chậm mà không cần sự giúp đỡ của người khác. Không lời nào có thể diễn tả được lòng biết ơn của tôi. Tôi không thể đợi bước ra để nói với nhiều người khác Pháp Luân Công tuyệt vời như thế nào.

Nói với những người khác về cuộc bức hại

Khi tôi dần dần hồi phục, tôi đã tận dụng mọi cơ hội để nói với mọi người về trải nghiệm của tôi để họ thấy rõ bản chất những lời dối trá và bịa đặt của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) về Pháp Luân Công.

Một lần, tôi gặp một quan chức từ Bộ Công an vốn đã nghỉ hưu. Ông ấy nhìn thấy tôi đi bộ tập tễnh và hỏi điều gì đã xảy ra. Tôi đã kể cho ông ấy tôi bị cầm tù vì tu luyện Pháp Công và bị tra tấn đến bại liệt như thế nào.

Ông ấy đã rất tức giận trước các phương thức tàn bạo của ĐCSTQ. Ông nói: “Tôi đã đọc Cửu Bình và các cuốn sách nhỏ Pháp Luân Công. Tôi nghi hoặc, nhưng, sau khi nghe nói về trải nghiệm của cô, bây giờ tôi tin mọi thứ đã được viết ra trong đó.”

Tôi gặp một bạn học trong lúc trên xe buýt. Khi chúng tôi bước xuống xe buýt, cô ấy nhận thấy tôi đi lại khác hẳn trước đây và đã hỏi chuyện tôi. Khi cô ấy biết được những gì tôi đã trải qua, cô ấy lên án ĐCSTQ đã tàn nhẫn bức hại các học viên Pháp Luân Công.

Thấy rằng cô ấy ý thức về công lý, tôi đã bảo cô ấy thoái Đoàn Thanh niên Cộng sản và cô ấy nhanh chóng đồng ý.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2015/4/6/307065.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/4/13/149716.html

Đăng ngày 03-06-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share