Bài viết của một học viên ở Bắc Kinh

[MINH HUỆ 03-04-2015] Năm nay tôi 54 tuổi. Vào tháng 05 năm 2013 tôi đã đi khám bác sỹ vì bị mất giọng. Tôi bị chẩn đoán ung thư phổi. Khối u đã di căn trên toàn thân thể, và bác sỹ nói rằng tôi chỉ còn sống được trong vòng bảy tháng nữa.

Chồng và các anh chị em trong nhà tất cả đều lo lắng cho tôi và họ đã bàn với bác sỹ để tìm liệu pháp điều trị thích hợp. Phác đồ điều trị duy nhất mà bác sỹ đề nghị là hóa trị, liệu pháp này cũng sẽ gây ra những biến chứng trong cơ thể.

Tôi là người em út trong gia đình, và các anh chị em trong nhà lớn hơn tôi nhiều tuổi. Tôi được nuông chiều từ nhỏ và tôi chưa từng bao giờ gặp bất cứ khó khăn nào. Không ai dám nói cho tôi về những gì đang xảy ra cho đến ngày trước khi bắt đầu liệu pháp hóa trị

Người chị gái thứ hai của tôi cúi xuống giường bệnh mà tôi đang nằm và nhẹ nhàng giải thích về tình trạng của tôi và liệu pháp tôi sẽ được điều trị. Thật kỳ lạ, tôi lại cảm thấy rất bình tĩnh, không chút sợ hãi. Tôi chỉ đang tự hỏi là tại sao tôi lại mắc phải căn bệnh này. Chị tôi nói: “Chị khuyên em trước tiên hãy lắng nghe các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí tại Quảng Châu. Có lẽ chỉ có tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mới có thể cứu sống được em.”

Nắm bắt cơ hội

Chị tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn 10 năm. Trước đây chị ấy đã từng bảo tôi tu luyện cùng với chị ấy. Tôi cũng đã đọc Chuyển Pháp Luân và học năm bài công pháp. Mặc dù tôi nghĩ môn tu luyện này thực sự rất tốt, nhưng tôi đã quá bận rộn với công việc và thường xuyên phải đi công tác, vì thế tôi đã không học Pháp Luân Đại Pháp một cách nghiêm túc. Sau đó tôi nghĩ là tôi đang có sức khỏe tốt và sau này tôi có thể sẽ tu luyện.

Trước đây chị tôi đã từng kể cho tôi nghe một vài câu chuyện kỳ diệu về Đại Pháp, nên khi chị ấy bảo tôi nghe các bài giảng của Sư phụ, tôi đã đồng ý. Tôi nghĩ rằng vì tôi có đầy thời gian trong bệnh viện nên làm một vài việc nào đó sẽ tốt hơn không làm gì cả.

Chị tôi đã mang băng thu âm các bài giảng của Sư phụ đến cho tôi. Tôi đã lắng nghe một cách chăm chú và nghe đi nghe lại nhiều lần. Tôi đã hiểu được tại sao tôi lại bị bệnh. Tôi cũng hiểu được rằng Pháp Luân Đại Pháp không chỉ tịnh hóa thân thể mà còn tịnh hóa cả tư tưởng và nâng cao tiêu chuẩn đạo đức con người. Tôi đã hiểu được vì sao tôi đến thế giới này và ý nghĩa nhân sinh là gì.

Lòng từ bi rộng lớn của Sư phụ đã khiến tôi xúc động, vì thế tôi đã quyết định tu luyện Đại Pháp và không muốn sống một cuộc sống mơ hồ như trước đây nữa. Tôi đã quyết định tuân theo các bài giảng của Sư phụ và trở thành một đệ tử chân tu.

Cánh cổng rộng mở

Một đêm nọ, tôi có một giấc mơ: Tôi đang ở trong một chiếc xe hơi và không biết mình đang đi đâu. Khi chiếc xe tiến đến gần một cái cổng đóng kín, cánh cổng từ từ mở ra và chiếc xe tiến vào bên trong. Tôi nhìn thấy hoa ở khắp mọi nơi, và khi tôi mở cửa để bước ra ngoài thì pháo hoa tuyệt đẹp giăng ngập bầu trời. Tôi chưa từng phấn khích đến như vậy. Tôi sẽ không thể nào quên quang cảnh tôi đã gặp trong giấc mơ ấy.

Khi tôi kể lại cho chị gái tôi về giấc mơ ấy, chị ấy rấy vui. Chị nói: “Hoan nghênh em nhập môn tu luyện! Có thể đó là một điểm hóa của Sư phụ để khuyến khích em tu luyện Đại Pháp. Đây thật là một tín hiệu đáng mừng.”

Một cách không chủ ý, tôi đã tiến hành hóa trị liệu trong vòng 10 ngày, nhưng tôi lại không gặp những tác dụng phụ thông thường khác như là rụng tóc. Cháu trai đã đến thăm tôi trong bệnh viện, và các y tá và bệnh nhân khác liền hỏi cậu ấy: “Bác của cậu có bị ung thư thật không vậy? Bác ấy đang điều trị hóa trị liệu thật sao?” Cháu tôi xác nhận điều đó là sự thật.

Sau đó, tôi trở nên tinh tấn hơn. Tôi lắng nghe các bài giảng suốt cả ngày. Vào buổi tối, tôi luyện các bài công pháp trong vòng nửa tiếng, bởi vì lúc đó thường thì chỉ có mình tôi ở lại.

Việc học Pháp và luyện các bài công pháp đã trở thành công việc thường ngày quan trọng nhất của tôi. Hàng ngày tôi được đắm mình trong Phật ân hạo đãng, và sau đó tôi đã xuất viện, bên cạnh việc học Pháp và luyện các bài công pháp, tôi còn học thuộc các bài thơ Hồng Ngâm và Luận Ngữ của Sư phụ. Tôi cảm thấy tôi là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Tu luyện tinh tấn

Chị tôi cùng các đồng tu thường đến nhà tôi mỗi tuần một lần để học Pháp nhóm và luyện công chung. Khi luyện bài công pháp số hai, “Đầu tiền bão luân”, cánh tay tôi run lên vì mỏi. Bất cứ khi nào muốn nghỉ một chút, thì tôi lại nhớ đến lời giảng của Sư phụ trong Chuyển Pháp Luân: “Nan nhẫn năng nhẫn, nan hành năng hành.” Sau đó tôi có thể tiếp tục hoàn thành bài tập.

Trong môi trường tu luyện này, tôi nhận thấy rằng tất cả các đồng tu của tôi đều rất tinh tấn. Họ không bao giờ phàn nàn khi có vấn đề nào đó phát sinh, và tất cả mọi người đều cố gắng hướng nội để tìm thiếu sót của bản thân. Họ sẽ không nói và làm điều gì không phù hợp với Pháp – Tôi thực sự khâm phục họ tự trong đáy lòng mình.

Với sự giúp đỡ của họ, tôi dần đề cao tâm tính của bản thân. Tôi nhận thức sâu sắc hơn rằng mục đích tôi tới thế giới này là để phản bổn quy chân. Mọi thứ ở thế giới này đều có mối quan hệ nhân duyên, và khi một người muốn tu luyện, người đó phải buông bỏ nhân tâm và các chủng loại ý niệm. Người đó phải đề cao tâm tính bản thân và buông bỏ mọi chấp trước, và chúng ta phải học Pháp nhiều hơn và hướng nội.

Mỗi người phải quy chính bản thân mình chiểu theo Pháp và tinh tấn tu luyện đồng hóa với đặc tính của Chân – Thiện – Nhẫn của vũ trụ.

Suốt thời gian đó, Sư phụ đã thanh lọc cơ thể cho tôi. Một ngày nọ, tôi thấy ở rốn có một vật thể thô cứng, tôi đã gảy nó ra ngoài. Đó là một vật có hình dạng tinh thể kết tinh trông giống như một viên con nhộng. Tôi đã kể điều này cho bác sỹ nghe lúc thăm khám. Vị bác sỹ này cảm thấy rất ngạc nhiên và chưa từng bao giờ nghe về điều gì như vậy trước đây cả. Tôi biết rằng đó chính là do Sư phụ đã thanh lọc những vật chất dơ bẩn từ trong cơ thể của tôi.

Một lần sau khi tôi hoàn thành bài tĩnh công rồi nằm xuống để ngủ, tôi cảm thấy có một thứ gì đó đang kéo tóc của tôi. Tôi mở mắt và thấy từ đầu mình có một khối vật chất màu đen chảy ra. Một lần khác, tôi lại cảm thấy như có một thứ gì đó giống như một con côn trùng đang bò từ ngón chân tôi ra ngoài. Tôi hất chân lên và nó đã văng ra ngoài. Sau đó cơ thể tôi cảm thấy rất thoải mái và nhẹ nhàng chưa từng có.

Thân thể hoàn toàn mới

Vào tháng 12, tôi đã đến bệnh viện để tái khám, mọi thứ đã trở lại bình thường. Giới hạn bình thường của kháng nguyên chất gây ung thư là 0-5. Của tôi là 4.27. Khi lần đầu tiên tôi chẩn đoán, kết quả của tôi đo được là 1500.0. Chồng tôi rơi nước mắt vì mừng rỡ khi cầm kết quả xét nghiệm trên tay. Cả gia đình tôi đã chứng kiến sự kỳ diệu của Đại Pháp, và tôi tự trong lòng mình xin ngàn lần cảm tạ Sư phụ tôn kính.

Những điều xảy đến với tôi cho thấy sự thần kỳ và siêu thường của Đại Pháp, điều ấy đã khiến cho bạn bè và hàng xóm của tôi đều kinh ngạc. Một số đã quyết định thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó sau khi chứng kiến tôi đã bình phục hoàn toàn. Nhiều người đã chủ động đến chỗ chúng tôi để liễu giải chân tướng về Đại Pháp, và một vài người trong đó thậm chí còn bắt đầu tu luyện.

Cảm tạ Sư phụ tôn kính! Cảm ơn Đại Pháp! Cảm ơn các đồng tu đã và đang tiếp tục giảng chân tướng!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/4/3/306962.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/5/1/149961.html

Đăng ngày 15-06-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share