Bài viết của một học viên từ tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-04-2015] Cụ đã hơn 100 tuổi, nhưng trông như mới 80, sắc mặt hồng hào, da dẻ mềm mại. Lưng cụ thẳng và mái tóc còn đen. Cụ ngồi trên giường kể cho chúng tôi nghe câu chuyện của mình: “Tôi năm nay 103 tuổi. Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi mắc các bệnh về tim phổi, viêm khớp, các bệnh phụ khoa, khiến toàn thân đau nhức.

Tôi đã đi mọi nơi để chữa bệnh. Tuy nhiên, dù đến đâu, tôi cũng không thể tìm được cách chữa trị. Một ngày, khi đã 83 tuổi, tôi bị một cơn đau dữ dội. Tôi cảm thấy mình sắp chết và đã kêu khóc rất nhiều. Tôi đã không ăn hơn 20 ngày.

Một bác sĩ đến nhà và truyền cho tôi 11 chai dịch (truyền nhỏ giọt tĩnh mạch). Hai tay tôi đầy vết kim tiêm, nhưng tôi vẫn không thể ăn. Bác sĩ muốn truyền dịch qua bàn chân. Tôi bảo anh ta rằng chân tôi có vẻ không ổn (vì chân và bàn chân đã bị biến dạng rồi) nên tôi muốn ngừng truyền dịch một ngày.

Khi cháu gái tôi thấy không còn phương pháp điều trị y tế nào có thể giúp tôi nữa, cháu bắt đầu bật video bài giảng của Sư phụ cho tôi xem. Ngay khi bắt đầu nghe, tôi cảm thấy rất hạnh phúc và xúc động sâu sắc. Tôi chăm chú lắng nghe các bài giảng của Sư phụ đến mức quên cả đau đớn. Tối hôm đó, tôi bắt đầu uống nước. Sáng hôm sau, tôi bắt đầu có nước bọt. Tôi biết Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho mình nên hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi.

Không lâu sau, tôi bắt đầu ăn được. Dần dần, tất cả bệnh tật của tôi biến mất và tôi không cần dùng thuốc nữa. Tôi đã trải nghiệm phép màu của Đại Pháp và tận hưởng cảm giác tuyệt vời khi không có bệnh. Hàng xóm của tôi nghĩ đó là một phép màu.

Mọi người đều biết tôi bị ốm. Chứng kiến sự cải biến của tôi, nhiều người dần hiểu ra Đại Pháp là tốt, một số người bắt đầu tu luyện. Tôi biết một vài hàng xóm của mình mắc nhiều bệnh khác nhau. Tôi nghĩ mình nên khuyên họ tu luyện và giúp họ bằng cách chia sẻ các lợi ích của việc tu luyện Đại Pháp. Khi họ đến thăm tôi, tôi kể cho họ nghe về trải nghiệm của mình.

Tôi và con trai bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng nhau. Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc đàn áp Pháp Luân Công, con tôi bị Phòng 610 bắt giữ. Cháu bị đánh đập khiến toàn thân đầy vết bầm tím. Cảnh sát lấy giày da nặng đá cháu, khiến tay cháu bị chấn thương và xương chân bị gãy. Chấn thương của cháu nhanh chóng lành lại sau khi trở về nhà, nhưng cháu đã dừng tu luyện vì sợ hãi.

Con trai tôi bị lao khi 74 tuổi và không thể đứng dậy được. Cháu đã đến các bệnh viện tại địa phương điều trị hơn năm tháng nhưng không hiệu quả. Sau đó, cháu lên một bệnh viện cấp thành phố, tuy nhiên, vẫn không chữa được bệnh, vì vậy cháu đã chuyển đến một bệnh viện khác. Bệnh viện nói rằng bệnh của cháu không có cách nào điều trị. Bệnh viện cố chữa trị cho con tôi hơn một tháng. Vì không thể chữa được, nên bệnh viện cho cháu xuất viện mà không đòi 10.000 tệ viện phí, vì họ sợ mất danh tiếng của bệnh viện.

Khi con trai tôi về nhà, cháu phải nhờ bốn, năm người dìu lên lầu. Cháu gái tôi nói với bố mình: “Bà đã hơn 100 tuổi sẽ phải lo chăm sóc bố.” Cháu thuê một nhân viên xoa bóp tới xoa bóp cho bố mình tại nhà hai ngày nhưng không hiệu quả.

Nhìn cháu đang chịu đau đớn tôi không biết phải làm gì. Một buổi sáng, sau khi cháu trai và cháu gái tôi đi làm, tôi hỏi con trai: “Con có cảm thấy khỏe hơn không?” Cháu nói: “Không.” Tôi nói: “Bỏ thuốc đi. Đừng nghĩ gì cả. Hãy nhớ lại những lời giảng của Sư phụ.” Con trai tôi nói không chút chần chừ: “Vâng.”

Với niệm kiên định này, Sư phụ đã giúp con trai tôi. Sau bữa trưa, cháu đã có thể đứng dậy và đi lại. Cháu đã bị ốm sáu tháng, nhưng đã có thể đi lại được chỉ trong nửa ngày. Tối hôm đó, khi cháu trai và cháu gái tôi đi làm về và chứng kiến những gì đã xảy ra, chúng cảm thấy thật kỳ diệu.

Mười hai ngày sau, con trai tôi về nhà và có thể làm công việc đồng áng. Hiện giờ, cháu canh tác trang trại 60-70 mẫu và thuê một vài người phụ giúp. Con trai tôi đã 78 tuổi nhưng nhìn chỉ tầm 40 hoặc 50. Cháu khỏe mạnh và đầy năng lượng. Tất cả hàng xóm đều đã chứng kiến sự thay đổi kỳ diệu của cháu và họ biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.“

Cụ bà chỉ vào ngực mình và nói: “Tu luyện là tu tâm. Dù có chuyện gì xảy ra chúng ta cũng phải tu luyện tinh tấn. Chúng ta có Sư phụ tốt như vậy. Nếu chúng ta vẫn không thể tu luyện tốt, thì đó chỉ có thể là lỗi ở chúng ta.” Bà cụ đã hơn 100 tuổi, nhưng bà có thể nói chuyện rất lâu. Phong thái hòa ái, tư duy rành mạch. Sư phụ đã ban cho bà một cuộc đời thứ hai, bây giờ ba thế hệ trong gia đình bà đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và được tắm mình trong Phật ân hạo đãng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/4/2/307002.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/4/17/149763.html

Đăng ngày 05-06-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share