Bài viết của một học viên từng làm việc ở tỉnh Chiết Giang
[MINH HUỆ 14-03-2015] Một hôm, đột nhiên tôi bị nôn ra máu và được đưa đến bệnh viện. Chuyện này xảy ra cách đây đã hơn ba năm, vào tháng 11 năm 2011. Lúc đó tôi mới 45 tuổi. Bác sỹ chẩn đoán tôi bị bệnh gan cổ trướng và xơ gan, và [bác sỹ] nói nếu trong một vài ngày tới mà không cầm được máu, thì tôi có thể không qua khỏi. Tôi nhanh chóng rơi vào trạng thái hôn mê và ở trong trạng thái đó khoảng vài ngày.
Em trai của tôi đã gọi điện cho anh cả của tôi và trao đổi tình hình. Ghép gan sẽ tốn rất nhiều tiền- từ 300.000 đến 400.000 nhân dân tệ. Mọi người trong gia đình tôi đều khó khăn, và cho dù chúng tôi có dồn hết tiền lại, chúng tôi vẫn chưa có đủ tiền. Anh cả của tôi không biết phải làm gì, và anh ấy đã bàn bạc với vợ của anh- chị dâu của tôi.
Chị dâu của tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Trước đây chị ấy đã nói với tôi về cuộc bức hại và hiệu quả chữa bệnh kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp. Lúc đó tôi đang khỏe mạnh nên không chú ý nhiều tới lời của chị.
Chị ấy chia sẻ với anh trai của tôi rằng chị ấy tin rằng Đại Pháp có thể cứu được mạng sống của tôi. Chị ấy bảo em gái của tôi, người sẽ đón tôi từ bệnh viện, đưa tôi tới nhà của chị. Chị ấy cũng nói với em gái tôi rằng hãy bảo tôi niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”
Tôi đến nhà chị dâu vào ngày 01 tháng 12. Sắc mặt của tôi rất vàng vọt, và tôi không có kinh nguyệt. Chị dâu tôi đi cùng tôi tới bệnh viện khác để lấy một số loại thuốc. Sau khi xem qua giấy tờ của tôi, bác sỹ ở đó ngay lập tức đề nghị tôi nhập viện, ông ấy cho rằng tôi vẫn đang ở trong tình trạng nguy hiểm.
Chị dâu tôi vui vẻ nói với ông ấy, “Xin hãy chỉ đưa cho cô ấy một vài loại thuốc. Sắp đến Tết Nguyên Đán rồi, và con gái của cô ấy sắp kết hôn. Cô ấy thực sự không thể nằm lại bệnh viện.” Bác sỹ hỏi, “Làm sao mà bà ấy vẫn còn có thể nghĩ đến việc đó chứ? Với tình trạng của bà ấy bây giờ, bà ấy chỉ nên ăn thức ăn loãng và không làm bất cứ việc gì. Thậm chí nếu bà ấy chỉ ăn các loại rau có lá thôi, cuống cọng có lẽ cũng gây ra chảy máu.” Bác sỹ rất căng thẳng. Cả hai con gái của tôi đều ở đó, và chúng rất hoang mang bởi những lời của bác sỹ.
Sau khi rời bệnh viện, chị dâu đã an ủi tôi và nói, “Đừng lo lắng nhiều quá. Miễn là em tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp, học Pháp, và luyện công, và đề cao tâm tính của mình theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, em sẽ nhanh chóng khỏe lên thôi.” Con gái tôi đã đồng ý, “Bác ấy đi bộ như thể đang chạy! Mẹ à, mẹ theo bác con tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, một ngày nào đó mẹ cũng sẽ được như vậy.”
Đêm hôm đó tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng với chị dâu của tôi.
Trong tháng tiếp theo, gần như ngày nào tôi cũng đọc các bài giảng trong “Chuyển Pháp Luân”. Tôi cũng đọc các bài giảng thời đầu của Sư phụ. Tôi luyện các bài công pháp Pháp Luân Đại Pháp và kiên trì ngồi đả tọa khoảng một giờ đồng hồ trong tư thế đơn bàn. Tôi cố gắng đề cao tâm tính của mình và dần dần loại bỏ được nhiều thói quen xấu của mình. Tôi đã có thể nhìn nhận mọi thứ với tâm nhẹ nhàng hơn nhiều.
Chỉ sau một tháng đầu tiên, sắc mặt tôi đã trở lại bình thường. Sau gần một năm, tôi về quê dự lễ mừng thọ của bố tôi. Tôi có thể leo một mạch tới tầng năm trong khi bế theo cháu trai của tôi. Tôi không uống bất cứ loại thuốc nào trong tuần đó bởi vì tôi không mang theo chúng, và tôi hoàn toàn khỏe mạnh. Tôi rất vui và càng tin tưởng hơn vào huyền năng của Pháp Luân Đại Pháp.
Từ đó tôi đã dừng uống thuốc hoàn toàn. Càng ngày tôi càng trở nên sung sức hơn. Giống như những gì mà con gái của tôi hy vọng trước đây, tôi đi bộ và nhanh như thể đang chạy. Có lần tôi đã cõng cháu trai trên lưng và xách một túi lớn quần áo đến chơi nhà chị dâu. Tôi không cảm thấy mệt chút nào và vẫn như một người bình thường.
Khi tôi mới ra viện, anh trai cả của tôi đã rất lo lắng. Nhưng sau đó anh ấy thấy rằng tôi dần dần trở nên khỏe hơn, và anh ấy rất vui mừng. Trước đây, anh ấy hoàn toàn không tin vào huyền năng của Đại Pháp, bởi vì mặc dù chị dâu của tôi rất khỏe mạnh sau khi tu luyện Đại Pháp, nhưng trước kia chị ấy chưa bao giờ bị mắc bệnh nào nghiêm trọng cả. Nhưng giờ đây sau khi nhìn thấy tôi, anh ấy thực sự tin tưởng. Thậm chí anh ấy còn bảo chị dâu tôi nói chuyện với các đồng nghiệp cũ của anh ấy về trải nghiệm này. Ngoài ra, anh ấy còn chứng kiến chị dâu của tôi đã đối xử với tôi như thế nào, và anh ấy biết rằng chị ấy sẽ không đối xử với tôi như thế nếu chị ấy không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Do đó, giờ đây anh ấy thực sự tin tưởng rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.
Đặc biệt là tôi cảm thấy rằng sự thay đổi về niềm tin vào Đại Pháp của anh ấy cũng đã mang lại lợi ích cho anh ấy.
Anh ấy đã từng bị bệnh viêm gan B. Vào năm xảy ra sự việc này, các kết quả kiểm tra sức khỏe thường niên cho thấy anh ấy chỉ có hai kháng thể dương tính. Chị dâu của tôi nói, “Anh nhận được phúc báo bởi bây giờ anh đã hiểu rằng Đại Pháp là tốt.” Năm sau, kết quả kiểm tra cho thấy rằng anh ấy chỉ còn một kháng thể dương tính, và năm thứ ba kháng thể dương tính đã hoàn toàn biến mất.
Anh ấy đã gọi điện cho em trai tôi và nói với cậu ấy rằng bệnh viêm gan B của anh ấy đã được chữa khỏi. Cậu em trai của tôi không tin vào điều đó, khăng khăng đòi anh ấy đến bệnh viện để kiểm tra kỹ lưỡng lại. Họ đã đến bệnh viện và sau khi kiểm tra bác sỹ thông báo, “Trước kia anh từng bị bệnh viêm B, nhưng bây giờ nó biến mất rồi.”
Từ tận đáy lòng mình tôi muốn nói rằng, “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2015/3/14/306225.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/3/31/149539.html
Đăng ngày 31-05-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.