Bài viết của một học viên tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-03-2015] Chồng tôi là một đảng viên Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Mặc dù anh ấy biết về những lợi ích sức khỏe của Pháp Luân Đại Pháp nhưng anh đã bị ảnh hưởng bởi tuyên truyền của ĐCSTQ trong suốt cuộc đời của mình.

Anh ấy đã không tin vào Thần Phật và nghĩ rằng sức khỏe của tôi được cải thiện đơn giản là do tâm lý. Anh cho rằng vì tôi không tiêm thuốc hay uống thuốc, bệnh tật của tôi đã biến mất một cách tự nhiên và anh ấy chắc chắn chúng sẽ quay trở lại. Anh nói rằng anh chỉ tin vào Đại Pháp nếu tôi không bị ốm trong vòng một năm.

Anh ấy đã phản đối việc tôi đến các cơ quan chính phủ để nói cho họ sự thật về Đại Pháp. Anh cố rút ra từ kinh nghiệm bản thân mình để chối bỏ sự thật rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và tin rằng chúng tôi (những học viên) đang chống đối lại ĐCSTQ.

Anh ấy thường hỏi tôi tại sao tôi phải ra ngoài luyện công trong khi tôi có thể luyện công ở nhà. Anh bảo tôi hãy cân nhắc đến địa vị của anh ấy đang là một đảng viên ĐCSTQ và có thể tôi khiến anh bị mất việc bởi vì tôi là một học viên. Anh ấy lý luận rằng con trai chúng tôi sắp vào trung học nên phải có ai đó ở nhà để chăm sóc cho cháu. Nếu tôi bị bắt thì các giáo viên và bạn học sẽ coi thường cháu. Phương sách cuối cùng mà anh ấy dùng đến là để con trai quỳ trước mặt tôi và van xin tôi từ bỏ tu luyện.

Tôi đã đau khổ khi chồng và con trai cầu xin tôi ngừng tu luyện. Tôi khóa trái cửa nhốt mình trong phòng khi đang gặp khảo nghiệm về “tình thân quyến” và tiêu trừ nghiệp lực. Đôi chân tôi đau đớn dữ dội khi tôi nghĩ đến việc rời xa gia đình tôi mãi mãi.

Mẹ tôi đã hơn tuổi 90, bà yêu thương tôi tha thiết. Bà cũng không muốn tôi tu luyện Đại Pháp vì sợ rằng tôi sẽ bị bức hại. Vì bà lo lắng cho tôi rất nhiều, nếu có chuyện tồi tệ nào xảy đến với tôi thì bà sẽ xoay sở ra sao? Trái tim tôi như bị xé ra làm đôi và nước mắt không ngừng chảy.

Buông bỏ chấp trước vào tình cảm thân quyến

Sau đó tôi đã nhận thấy rõ ràng rằng nỗi đau và cảm xúc này xuất phát từ tình và đó là điều tôi cần phải vượt qua. Tôi thậm chí còn không thể bằng các hòa thượng và ni cô trong chùa sao? Liệu một đệ tử tu luyện Pháp của vũ trụ lại để tình cảm đè nặng mà vẫn tiếp tục bước trên đường đến Viên mãn sao?

Sau một tuần đau khổ để ra quyết định, tôi bình tĩnh nói với chồng rằng tôi sẽ lên tiếng vì Đại Pháp và Sư phụ, và để cho chính phủ và thế giới biết sự thật. Đó là trách nhiệm cơ bản nhất của tôi khi là một đệ tử Đại Pháp. Một đệ tử chân tu cần duy hộ Đại Pháp.

Khi tâm trí người dân bị đầu độc, Sư phụ cao quý và từ bi của chúng ta bị vu khống như một người hưởng lợi. Tôi không thể không bước ra nói lời công chính. Đây là ranh giới giữa thiện và ác. Trước vấn đề trọng yếu giữa đúng và sai như vậy, liệu tôi có thể làm trái lương tâm mình chỉ để cho gia đình được bình yên sao? Giữa Đại Pháp và gia đình, tôi sẽ chọn Đại Pháp và không rút lại lời của mình!

Chồng tôi thấy tôi hạ quyết tâm, vì vậy anh ấy đã hiểu rõ tình hình và chuẩn bị ly hôn với tôi, kể từ đó anh cho phép tôi làm bất cứ điều gì tôi muốn. Anh phải nhận trách nhiệm đối với tương lai của anh và con trai chúng tôi.

Dường như bất ngờ nhưng tôi đã bình tĩnh chấp nhận quyết định của anh ấy và đồng ý ly hôn. Nhưng khi tôi nghĩ đến một danh ngôn xưa: “Phu thê bản thị đồng lâm điểu, đại nạn lâm đầu cát tự phi” (Vợ chồng giống như chim cùng rừng, đại nạn xảy đến thì đường ai nấy bay), tôi không thể làm gì ngoài việc cảm thấy đau đớn.

Khi bắt đầu viết đơn ly hôn, nước mắt tôi lăn trên giấy, nhưng ngòi bút tôi vẫn viết tiếp, kể chi tiết về những kỷ niệm hôn nhân của chúng tôi. Quay lại thời gian lúc chúng tôi kết hôn, tôi thương hại anh góa vợ và thậm chí còn thương đứa con trai mồ côi mẹ của anh nhiều hơn, nên tôi đã kết hôn với anh, mặc dù tôi trẻ hơn anh mười tuổi.

Tôi đã đóng góp nhiều cho gia đình anh. Tôi nuôi nấng con anh đến khi cháu tốt nghiệp đại học, và khi tôi có con riêng, tôi đã sẵn lòng để con tôi chịu thiệt thòi hơn là để cho con riêng của anh không hạnh phúc. Trong 18 năm, tôi tằn tiện và tiết kiệm để lo cho gia đình này và cân bằng tất cả mối quan hệ, tạo nên một gia đình hòa thuận mà hàng xóm đều ca ngợi.

Mọi người, cả chồng tôi đều luôn nói rằng họ sẽ “biết ơn tôi trong suốt cả cuộc đời họ.” Và giờ đây, bởi vì ĐCSTQ đã bắt đầu chiến dịch vô lý này để bức hại Pháp Luân Đại Pháp, anh đã muốn ly hôn với tôi, chứng tỏ rằng 18 năm hy sinh bản thân của tôi không có nghĩa gì so với một câu nói từ tên ác ma Giang Trạch Dân. Nọc độc của ĐCSTQ tà ác thật đáng sợ! Tuy nhiên, tôi đã thật sự buông bỏ được chấp trước của mình.

Trong thỏa thuận ly hôn, tôi viết: “Tôi không muốn bất cứ thứ gì từ cuộc ly hôn, thậm chí chỉ một xu. Tôi sẽ khởi đầu mới trên con đường tu luyện của tôi. Đối với con trai chúng tôi, cháu có thể lựa chọn người mà cháu muốn ở cùng. Trong quá khứ cháu đã nói rằng cháu muốn ở với bố, bởi vì cháu cảm thấy xấu hổ khi có mẹ là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói với cháu rằng đến một ngày cháu sẽ hiểu mẹ cháu là đúng. Cháu sẽ cảm thấy tự hào khi có một người mẹ như vậy.”

Phúc lành của Đại Pháp đã đến với gia đình tôi

Nhưng không có vụ ly hôn nào cả. Chồng tôi nói rằng thực sự anh không muốn ly hôn với tôi và chỉ nói rằng đó là để dọa tôi. Nhưng anh đã gọi cho mẹ tôi và nói rằng tôi rất bướng bỉnh, định nhờ gia đình tôi can thiệp để thay đổi tư tưởng của tôi đối với Đại Pháp.

Anh trai và cháu gái đã đưa tôi đi một chặng đường dài đến nhà mẹ tôi vào ngày 26 tháng 03 năm 2000. Vài thế hệ đã đến để khuyên tôi từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cùng lúc đó, chồng tôi nói với đứa con trai khác hiện đang đi làm xa nhà về tình huống của tôi. Cháu đã bắt chuyến bay suốt đêm để đến nhà mẹ tôi. Cháu thổn thức và khóc, biểu lộ tình thương sâu sắc đối với tôi, và không muốn nhìn thấy gia đình chúng tôi tan vỡ.

Nhưng cháu không thể lay chuyển được tôi.

Tiếp đến, cháu trai tôi, là một đảng viên, đã bắt đầu chấp nhận chân tướng về Đại Pháp. Cháu bắt đầu đọc các sách Đại Pháp và thấy rằng cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” rất là tốt. Thậm chí hai đứa con mới biết đi chập chững của cháu cũng đã theo tôi học cách luyện các bài công pháp. Mẹ tôi đã không còn dùng cây gậy đi bộ của bà để ngăn tôi tu luyện. Tôi đã có thể thay đổi những người thân bên tôi theo hướng tốt hơn. Dần dần họ đã chấp nhận chân tướng và hiểu được sự tốt lành của Đại Pháp

Tự họ thấy sức khỏe của tôi cải thiện lên như thế nào, những người bạn thành đạt và có địa vị xã hội của tôi, những người rất tin tưởng vào khoa học bắt đầu thừa nhận rằng những điều tôi nói là sự thật. Mẹ và chị dâu tôi đã đưa tôi về nhà vào ngày 06 tháng 06 năm 2000. Chồng, con và những người bạn của tôi không ai phản đối tôi tu luyện nữa.

Thay đổi tích cực ở chồng tôi

Khi tôi buông bỏ nhân tâm, không cho phép ai can nhiễu tôi và tiếp tục làm những gì một đệ tử Đại Pháp nên làm, chồng tôi dần dần thay đổi. Từ việc phản đối tôi ra ngoài giảng chân tướng về Đại Pháp, anh đã bắt đầu giúp đỡ tôi phát các tài liệu Đại Pháp khi đang có tuyết rơi. Khi đọc Chín bài Bình luận về Đảng Cộng sản (Cửu Bình), anh ấy bắt đầu thay đổi từ tận sâu thẳm trong tâm mình. Anh từ chối đóng đảng phí và đã đề nghị thoái Đảng.

Sau ba năm, một vài đảng viên đã đến nhà tôi để bắt anh đóng đảng phí, đe dọa rằng họ sẽ đuổi việc con trai anh. Nhưng chồng tôi không thừa nhận rằng anh là một đảng viên và từ chối tham gia các hoạt động của ĐCSTQ.

Anh ấy cũng đã đăng một tuyên bố thoái đảng trên trang web Đại Kỷ Nguyên. Anh công bố quyết định thoái ĐCSTQ của mình và rằng toàn bộ những gì mà anh đã nói mà bất kính với Sư phụ và Đại Pháp do không hiểu được chân tướng giờ đây là vô hiệu. Anh ấy nguyện ủng hộ Đại Pháp và tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Qua nhiều năm, tôi đã viết rất nhiều thư giảng chân tướng và chồng tôi mua tất cả phong bì và tem. Lúc đầu anh làm một cách thụ động, nhưng sau đó anh bắt đầu chủ động làm theo cách của mình và thậm chí còn nhận trách nhiệm đi gửi thư. Mỗi lần tôi viết thư xong, anh đi tìm hòm thư, hoặc đến bưu điện nếu có thời gian không chút chậm trễ.

Bây giờ chồng tôi thường niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo! Sư phụ Lý hảo!” hơn mười lần trước khi đi ngủ và sau khi thức dậy vào buổi sáng. Bất cứ khi nào có người đến nhà chúng tôi, anh đều kể với họ về Đại Pháp như là một học viên và đề cập đến tội ác mổ cướp nội tạng sống của ĐCSTQ. Thậm chí khi ở bên ngoài, anh cũng không ngừng nói về Đại Pháp, cho dù anh ở trong quảng trường, trên đường phố, trên ô tô hay trên tàu.

Chồng tôi nói rằng bây giờ anh thực sự bội phục Sư phụ và các đệ tử Đại Pháp từ tận đáy lòng. Thậm chí nếu ĐCSTQ trả tiền cho anh, anh cũng không thay đổi lập trường của mình. Trong quá khứ anh ấy nghĩ rằng các đảng viên là ‘vẻ vang’ nhưng giờ đây anh nghĩ rằng họ thật ghê tởm.

Chứng kiến chồng tôi thay đổi như thế nào, tôi có thể thấy được uy lực của Đại Pháp. Chỉ cần chúng ta giữ chính niệm bước đi trên con đường của mình, môi trường tu luyện của chúng ta sẽ rộng mở. Những người bên cạnh sẽ ủng hộ và giúp đỡ chúng ta truyền rộng Đại Pháp. Chồng tôi đã được cứu độ. Bây giờ tôi thật sự hiểu rằng Pháp của Sư phụ có thể tiêu trừ tất cả những ân oán trong quá khứ, hóa giải mọi mâu thuẫn và là chân lý của sự hài hòa trong mọi xã hội và gia đình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/3/21/306430.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/4/7/149636.html

Đăng ngày 30-05-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share