Bài của một học viên thành phố Dandong, tỉnh Liêu Ninh
[MINH HUỆ 30-4-2009]Tôi bắt đầu học Pháp Luân Công từ tháng 4 năm 1999. Nhờ luyện tập, tôi đã không còn phải chịu đựng thêm bệnh tim và thấp khớp. Hiện giờ tôi rất khỏe mạnh. Pháp Luân Công đã mang lại niềm vui và hạnh phúc cho toàn gia đình tôi. Nhìn lại quá trình tu luyện bản thân của mình vài năm qua, tôi không biết phải bắt đầu từ đâu để diễn tả lòng biết ơn vô hạn đối với Sư Phụ. Điều tốt nhất tôi có thể đền ơn Sư Phụ là làm thật tốt 3 điều mà Sư Phụ yêu cầu các đệ tử và tận dụng thời gian cứu độ mọi người.
Tôi có một môi trường tu luyện rất tốt. Mọi người đều biết đến tôi với nụ cười thường trực. Tôi mỉm cười với bất kỳ ai tôi gặp. Để làm rõ sự thật về Pháp Luân Công, tôi tiếp cận để nói chuyện với mọi người và cho họ biết sự thật. Tôi thường trực diện với họ khi phát tài liệu giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công hoặc “Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản”. Tôi bảo họ hãy chuyển những tài liệu đó cho người thân và bạn bè sau khi đọc xong chúng. Tôi cũng cho họ biết làm vậy sẽ mang lại cho họ sự bình an và hạnh phúc. Tôi giảng rõ sự thật phần lớn cho các thành viên hoặc cán bộ của ĐCSTQ. Mỗi khi làm sáng tỏ sự thật, tôi đều tuân theo Pháp của Sư Phụ. Tôi không có gì phải sợ hãi bởi vì tôi là một đệ tử Pháp Luân Công và luôn tự nhắc nhở bản thân mình rằng cứu độ mọi người là sứ mệnh của tôi.
Tôi có rất nhiều câu chuyện liên quan đến việc làm rõ sự thật về Pháp Luân Công và giúp mọi người rút khỏi ĐCSTQ. Cho đến giờ, kỷ niệm đáng ghi nhớ nhất của tôi xảy ra cách đây 2 năm. Một hôm, khoảng 9h tối, khi tôi đang học Pháp thì con trai tôi gọi điện tới. Có vẻ như nó vừa khóc xong. Khi tôi hỏi đã xảy ra chuyện gì, nó nói cô bạn gái đã chia tay với nó chỉ vì chúng tôi tu luyện Pháp Luân Công. Con bé yêu cầu con trai tôi từ bỏ việc tu luyện Pháp Luân Công như là điều kiện để tiếp tục mối quan hệ. Nó không đồng ý và cô ta đã chia tay với nó.
Thời gian đó, con trai tôi chỉ mới bắt đầu học Pháp. Tôi nói với nó: “Mọi chuyện sẽ ổn thôi, con trai. Mọi mối quan hệ đều là duyên phận. Sư Phụ đã dạy rằng: “Cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị dù có tranh đấu cũng không được’” (Bài giảng thứ 7, Chuyển Pháp Luân).
Sau khi nghe điện xong, tôi nhận thấy bạn gái của con trai tôi đã có hiểu nhầm nghiêm trọng về Pháp Luân Công. Tôi hiểu rằng tôi cần phải đích thân đến giảng rõ sự thật cho nó hiểu.
Ngày hôm sau, tôi đi tàu đến gặp con bé tại trường. Đây là lần đầu tiên tôi gặp mặt nó. Để bắt đầu, tôi nói: “Tôi không đến để bảo cháu cưới con trai tôi. Hôn nhân là duyên phận. Tôi đến chỉ để giải thích cho cháu hiểu những người tu luyện Pháp Luân Công là người như thế nào. Hẹn hò với một người đàn ông học Pháp Luân Công là một điều may mắn đối với cháu. Cháu không nên tin vào những tuyên truyền xấu xa của ĐCSTQ chống lại Pháp Luân Công”.
Rồi tôi đưa ra các tài liệu sự thật quan trọng về Pháp Luân Công, cũng như vụ tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn, được dàn dựng bởi ĐCSTQ. Tôi chỉ cho con bé thấy những điểm mâu thuẫn trong tuyên bố của ĐCS: “Mẹ của cháu thường bị đau họng, rất khó khăn để nói. Vậy Liu Siying lúc bị thiêu có thể nói rõ ràng, thậm chí hát như vậy không sau khi cổ họng đã bị cắt?” Tôi giải thích ý nghĩa việc thoái Đảng và hai tổ chức thành viên Đoàn thanh niên và Đội thiếu niên của nó. “Nhìn xem”, tôi tiếp tục, “Trên đường có rất nhiều thông điệp nói rằng ‘Thần sẽ hủy diệt tận gốc rễ ĐCSTQ’’ và ‘Thoái Đảng để mang lại bình an cho chính bạn’. Cháu có thể làm việc này với biệt hiệu hoặc bút danh. Không phải đã đến lúc cháu nên rút khỏi ĐCSTQ sao?” Sau đó nó đã đồng ý thoái Đảng với biệt danh của mình.
Cuối cùng, tôi nói: “Nhà cao tầng là tài sản đáng để thèm khát. Tuy nhiên tôi sẽ không chấp nhận lời đề nghị lấy tòa nhà 10 tầng nếu phải từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công”. Tôi hỏi xem nó có hiểu những gì tôi nói không. Con bé đỏ mặt ngượng ngùng. Hiện giờ nó cũng đang tu luyện Pháp Luân Công rất tốt.
Trên đường về nhà, tôi luôn phát chính niệm và cầu xin Sư Phụ tạo cho tôi thêm cơ hội giảng rõ sự thật với những người có duyên với mình. Trong suốt chuyến đi về nhà đó, tôi đã thuyết phục được 8 người rút khỏi Đảng và các tổ chức thành viên là Đoàn và Đội.
Trên tàu, ngồi đối diện với tôi là hai người lớn tuổi. Trong lúc nói chuyện, tôi được biết họ đến từ thành phố Gongzhuling, quê hương của Sư Phụ. Tôi cũng biết họ đã làm việc cho ĐCSTQ trước khi về hưu. Tôi nắm bắt cơ hội làm sáng tỏ sự thật và thuyết phục 2 người thoái Đảng. Tôi nói: “Hai bác thật may mắn khi được sinh ra ở Gongzhuling”. Họ trả lời: “Đó là một vùng còn nghèo nàn”. Tôi mỉm cười: “Đó là vùng đất kỳ diệu vì nơi đó một người vĩ đại đã ra đời”. “Ai vậy?” “Người sáng lập ra Pháp Luân Công”, tôi trả lời. Họ hỏi lại: “Cô tu luyện Pháp Luân Công phải không?” Tôi mỉm cười gật đầu và nói thêm: “Trước khi tu luyện, cháu bị bệnh tim và thấp khớp. Pháp Luân Công đã chữa khỏi cho cháu. Hai bác gọi cháu là cô, thực ra cháu cũng không trẻ hơn hai bác lắm đâu. Từ khi bắt đầu tu luyện, cháu không bị bệnh tật, ốm đau gì nữa. Đó là lý do trông cháu trẻ hơn so với tuổi thực”. Người đàn ông lớn tuổi thì thầm: “Nhưng chính phủ vẫn đang đàn áp Pháp Luân Công mà”. Tôi trả lời: “Trên bề mặt, ĐCSTQ có vẻ như đang kiểm soát người dân Trung Quốc nhưng nó khôngcó khả năng nắm giữ trái tim của mọi người. Những biển hiệu ‘Thần sẽ hủy diệt tận gốc rễ ĐCSTQ’ có trên tất cả khắp đường phố. Hai bác đã đọc ‘Chín bài bình luận về ĐCS’ chưa?” Họ nói đã đọc và có một vài câu hỏi về nó. Cuối cùng họ muốn biết làm thế nào để thoái Đảng với biệt danh. Tôi giải thích, một vài người muốn ra khỏi Đảng nhưng sợ sẽ gặp rắc rối nếu dùng tên thật. Vì vậy, họ quyết định dùng các biệt hiệu. Cái tên chỉ là hình thức, không có ý nghĩa gì, cái tâm mới là quan trọng. Khi tàu gần đến điểm xuống của tôi, tôi nói: “Hai bác chưa rút khỏi Đảng. Nhanh lên và cho cháu biết tên của các bác, cháu sẽ thay mặt hai bác làm điều này”. Rồi người phụ nữ nói tên của họ cho tôi biết. Khi tôi xuống tàu, chúng tôi vẫy tay chào tạm biệt
Hai năm đã trôi qua, nhưng tôi vẫn còn nhớ khuôn mặt của họ. Tôi đã trở nên thành thạo hơn trong việc giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công và khuyến khích mọi người từ bỏ những hoạt động của họ trong ĐCSTQ cũng như các tổ chức thành viên Đoàn Đội. Mỗi ngày tôi khuyến khích được vài người thoái Đảng.
Sư phụ, xin Ngài chỉ dẫn cho con bước đi thật vững trên con đường trở về nhà!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/4/30/199960.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/5/28/107773.html
Đăng ngày: 31-05-2009. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.
Hiệu chỉnh lần 1: 01-06-2009