[MINH HUỆ 23-04-2009] Trước ngày đầu năm mới, một sĩ quan cảnh sát thân thiện đã nói với tôi rằng một người cảnh sát tại Cục An Ninh Công Cộng thành phố đã cho ông biết rằng trong năm mới, họ sẽ cử ai đó để theo dõi tôi. Ông nói rằng tôi phải cẩn thận. Phản ứng đầu tiên của tôi là tôi nên phát chính niệm. Đầu tiên, tôi nghĩ rằng tôi phải tập trung để làm người được cử đi theo dõi tôi phải bị quả báo. Nhưng sau đó, tôi nhận ra rằng ý nghĩ như vậy thật là thiếu từ bi. Thêm nữa, điều này cho thấy nỗ lực làm sáng tỏ sự thật cho Cục An Ninh Công Cộng tại địa phương là chưa đủ. Sau khi nói chuyện với các đồng tu, chúng tôi đã quyết định rằng chúng tôi nên gửi thư tới những sĩ quan cảnh sát tại đó, và chúng tôi cũng sẽ nhờ các đồng tu ở hải ngoại gọi điện cho họ để chắc chắn rằng các cảnh sát viên ở đó nghĩ gì về Pháp Luân Công. Chúng tôi cũng chuyển trọng tâm từ việc phát chính niệm sang việc làm cho các viên chức cảnh sát đóng một vai trò tích cực đối với Pháp Luân Công.

Sau vài ngày, sáu cảnh sát viên tại Cục An Ninh Công Cộng thành phố đã tới nhà tôi. Tất cả bọn họ đều cười và nói: “Chúng tôi tới đây để giúp anh trở lại làm một công dân của thành phố. Điều này sẽ làm cuộc sống của anh dễ chịu hơn.” Câu chuyện đằng sau việc này là tôi đã từng bị bắt giữ phi pháp và cầm tù từ nhiều năm trước đây. Mặc dù tôi đã trở về nhà 5 năm trước đây, tôi đã không được chính quyền địa phương chấp nhận như là một cư dân của thành phố. Chuyến viếng thăm của các cảnh sát viên lần này quả là một cơ hội tốt cho tôi để nói với họ về Pháp Luân Công. Tôi đã nói với họ về nguyên lý của vũ trụ, rằng tốt và xấu đồng thời tồn tại, và tôi đã lấy rất nhiều ví dụ liên quan đến Phòng 610. Tôi đã giúp họ hiểu rằng bằng cách đối xử tốt với các học viên Đại Pháp, họ sẽ tạo dựng một tương lai tươi sáng cho chính mình. Họ tỏ ra rất hạnh phúc với những gì tôi nói và hỏi lại: “Vậy vụ tự thiêu [tại Thiên An Môn] là có thực hay không vậy?”

Tôi trả lời: “Sự thật là việc cô gái trẻ đó có thể hát được sau khi khí quản của cô bị cắt, và việc sử dụng tấm chăn để dập lửa đã chỉ ra rằng sự kiện đó đã được dàn dựng từ trước.” Họ nói: “Chúng tôi không tin điều đó, nhưng anh là một bác sĩ y khoa. Chúng tôi tin anh.” Họ rất vui vì thông tin mà tôi cung cấp cho họ và họ nói họ có thể giúp tôi nếu có gì xảy đến. Họ rất thật lòng trong câu nói đó. Tôi nghĩ rằng bản tính thật sự của họ tại không gian khác thực sự rất biết ơn những điều mà tôi đã nói với họ.

Trong năm nay, không có gì xảy ra với tôi trước “hai cuộc hội nghị” – Họp Quốc Hội Nhân Dân và Hội Nghị Tham Vấn Chính Trị, được coi là hai thời điểm “nhạy cảm” khi mà các học viên thường bị bắt giữ. Trước đây cảnh sát luôn luôn tới nhà tôi, bởi vì trước tháng 7/1999, tôi là một học viên Pháp Luân Công khá nổi tiếng. Thực ra, trước ngày năm mới, các cảnh sát viên tại Cục An Ninh Công Cộng quận đã đến nhà tôi và nói một cách giận dữ: “Anh đang truyền bá Pháp Luân Công hàng ngày và kêu gọi người dân làm “tam thoái” (thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới). Anh muốn trở lại nhà giam phải không?” Tôi đã nói với người sĩ quan đến từ Cục An Ninh Công Cộng thành phố về việc này và nói với họ một cách thật lòng rằng tôi đã không hiểu việc này lắm, họ có thể đã sợ tôi. Các viên chức của thành phố xin lỗi tôi và nói: “Trong lực lượng cảnh sát, có một vài cá nhân phẩm chất không được tốt.”

Trong khoảng thời gian điều tra hộ khẩu, họ để cho tôi biết khi những viên chức tại Cục Điều Tra Dân Số tới. Họ đem những bằng chứng của Sở Cảnh Sát đến cho tôi. Sau khi họ làm xong, họ bảo tôi cầm lại Chứng Minh Thư của mình, để cảnh sát không còn làm phiền tôi nữa. Những cố gắng đối xử tốt với các học viên của họ sẽ được hồi đáp xứng đáng và tôi cũng mừng cho họ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/3/21/197526.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/4/23/106727.html

Đăng ngày 25-04-2009; bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share