Bài chia sẻ của một học viên Đại Pháp từ Trung Quốc
[MINH HUỆ 19-02-2015] Tôi là một học viên mới đắc Pháp. Tôi bắt đầu tu luyện vào năm 2012 với mục đích chữa chứng bệnh nặng của tôi.
Tôi rất yếu vào năm 2012, và chân của tôi bị sưng lên. Vì vậy tôi đã đến bệnh viện vào ngày hôm sau và bị chẩn đoán chứng viêm thận. Tôi nghi ngờ rằng việc chân của tôi bị sưng là do vấn đề về gan, bởi vì trước kia tôi bị chẩn đoán bệnh viêm gan siêu vi B.
Tôi đến bệnh viện để kiểm tra gan và được biết tôi bị xơ gan cổ trướng. Tôi mới chỉ có 35 tuổi. Làm sao tôi lại có thể mắc các vấn đề sức khỏe nghiêm trọng như vậy? Tôi đã tự hỏi: “Mình phải sống như thế này ư? Mục đích của cuộc đời là gì?”
Những đồng nghiệp quý giá hơn vàng
Người thân trong gia đình lo lắng cho tôi, vì vậy họ đã hoàn tất mọi thủ tục nhập viện cho tôi vào ngày hôm sau.
Một học viên Pháp Luân Đại Pháp, người làm cùng cơ quan với tôi, đã đến thăm tôi vào ngày đầu tiên ở bệnh viện. Cô ấy nói với tôi về việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nhưng vào thời điểm đó tôi chỉ nghĩ đến bệnh tật của mình, nên tôi không nhập tâm những lời nói của cô ấy.
Thêm một đồng nghiệp nữa là học viên biết được tình trạng của tôi. Cô ấy mang cho tôi các bài giảng được ghi âm của Sư phụ Lý Hồng Chí và cuốn sách Chuyển Pháp Luân-cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi rất may mắn khi có nhiều đồng nghiệp đến vậy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Một vài người cũng hướng dẫn tôi các bài công pháp.
Tôi vẫn còn rất yếu vào thời điểm đó và không thể nghĩ bất cứ điều gì ngoài vấn đề về sức khỏe của mình, vì vậy tôi tiếp tục tiêm và uống thuốc. Tuy nhiên bệnh tình tôi mỗi ngày một trầm trọng. Toàn bộ thân thể tôi bị sưng lên, và dạ dày của tôi rất to cứ như là tôi đang có thai. Nó có vẻ như muốn nổ tung bất cứ lúc nào. Tôi không thể đi tiểu được, ngay cả khi có sự hỗ trợ của thuốc uống và thuốc tiêm đặc trị.
Thấy rằng tình trạng tôi chỉ càng trở nên xấu đi, gia đình tôi đã chuyển tôi sang bệnh viên gan Thẩm Dương. Lúc đó, tôi chỉ có thể uống nước cháo nấu bằng hạt kê, và tôi chỉ ăn được một ít chuối mỗi ngày. Tôi cũng ăn một chút hoa quả sau khi nghiền nó bằng thìa. Tại thời điểm đó, số lượng tiểu cầu trong máu của tôi rất thấp đến mức tôi sợ rằng chất xơ trong hoa quả sẽ cào dạ dày của tôi và gây nên chảy máu trong.
Sau một tháng ở đó, dạ dày của tôi đã bé đi. Tuy nhiên các tin xấu hơn đang đợi tôi ở đợt khám định kỳ: Bệnh xơ gan của tôi chuyển sang ung thư gan. Gia đình tôi muốn thu xếp để hỏi ý kiến chuyên gia, nhưng lúc đó tôi không còn tin tưởng vào bệnh viện bởi bệnh trạng của tôi chỉ càng tồi tệ hơn sau khi điều trị tại bệnh viện.
Tập trung vào tu luyện
Tôi đã được đọc Chuyển Pháp Luân và nghe các bài giảng ở bệnh viện, vì vậy tôi hiểu rằng nguyên nhân gốc rễ của bệnh tật của tôi là nghiệp lực. Tôi đã đọc như thế nào, nếu một người tu luyện có thể tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn và đề cao tiêu chuẩn đạo đức của họ để trở thành một người tốt, thì nghiệp lực có thể được chuyển thành đức. Sau đó bệnh tật sẽ biến mất.
Tôi bắt đầu tin vào Sư phụ và Đại Pháp. Từ khi tôi tin tưởng rằng bệnh tật của tôi sẽ được chữa khỏi, tôi không còn nghe các thành viên trong gia đình tôi nữa, ai mà cứ khuyên tôi tới bệnh viện, thì tôi khăng khăng đòi về nhà.
Một vài thành viên gia đình vẫn bảo tôi đến bệnh viện địa phương để kiểm tra. Chúng tôi được cho biết rằng bệnh xơ gan giai đoạn đầu đã chuyển sang các bệnh ung thư gan phức tạp, điều này có nghĩa là phẫu thuật sẽ không giúp gì được nữa. Tuy nhiên, bác sĩ muốn làm thủ thuật cắt bỏ lách. Tôi đã từ chối.
Vợ tôi muốn tìm cách chữa trị cho tôi dù với bất cứ giá nào. Vì vậy cô ấy đã hỏi ý kiến các chuyên gia, họ đã nói với cô ấy cơ hội duy nhất để sống sót là ghép gan, trong đó chi phí mất một triệu nhân dân tệ cho chính ca phẫu thuật đó, cộng thêm 200.000 cho các đợt kiểm tra hàng năm. Thêm vào đó, nếu ca phẫu thuật thành công, cùng lắm tôi chỉ có thể sống thêm được hai hoặc ba năm. Cứ theo đà đó, tôi chỉ sống được thêm khoảng ba đến năm tháng.
Vợ tôi bị suy sụp, nhưng bố vợ tôi nói ông ấy sẽ chi trả cho việc cấy ghép. Mặc dù vậy, vợ tôi biết [rằng] không gì có thể cứu được mạng sống của tôi.
Tôi quyết định từ bỏ hoàn toàn các cách chữa trị. Thay vào đó, vợ tôi và cậu con trai chín tuổi của chúng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng tôi. Sau khi tìm hiểu Đại Pháp, vợ chồng tôi bắt đầu coi tiền bạc và danh vọng nhẹ nhàng hơn. Chúng tôi đã chi tiêu 50.000 nhân dân tệ để chữa trị ở bệnh viện trong hơn hai tháng, nhưng bảo hiểm sẽ hoàn lại cho chúng tôi. Tuy nhiên, vào thời điểm đó, chúng tôi không quan tâm đến việc nhận lại tiền, bởi vì tiền không thể cứu được mạng sống của tôi.
Hóa giải nguy nan
Sau khi trở về nhà, vợ tôi đi làm hàng ngày. Dì tôi, vốn cũng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, đã ở lại với tôi suốt thời gian đó. Tôi bắt đầu luyện công và đọc sách Đại Pháp hàng ngày. Tôi cũng vứt hết tất cả các thuốc chữa bệnh của tôi.
Dạ dày của tôi đã trở lại bình thường sau khi tôi ra viện, nhưng sau khi tôi bắt đầu tu luyện, dạ dày tôi bắt đầu trở nên to hơn mỗi ngày. Trong thời gian này, các học viên khác cũng đến để đọc các sách Đại Pháp cùng tôi và khích lệ tôi. Tuy nhiên, bệnh của tôi không tốt hơn chút nào, và tôi đã thất vọng.
Tôi nghĩ tôi đã buông bỏ mọi thứ, vậy tại sao tôi không được chữa khỏi? Tôi nghĩ đến việc từ bỏ tu luyện. Vợ tôi đã khuyên ngăn tôi, và dì tôi cũng rất lo lắng.
Một đêm tôi có giấc mơ ám chỉ rằng tôi chưa buông bỏ mọi thứ. Tôi biết đây là một điểm hóa từ Sư phụ, nên tôi thấy xấu hổ. Tôi đã không buông bỏ chấp trước vào việc chữa khỏi bệnh.
Từ đó trở đi, tôi trở nên tinh tấn học Pháp và luyện công hàng ngày. Vài ngày sau đó, tôi có các triệu chứng tiêu nghiệp, dẫn đến việc bị tiêu chảy. Tôi đã đi vào nhà vệ sinh 30 lần một ngày, nhưng không cảm thấy mệt. Thay vào đó, tôi cảm thấy khá ổn. [Tình trạng đó] kéo dài hơn 20 ngày, và tôi biết Sư phụ đang giúp tôi thanh lý nghiệp lực.
Sau một thời gian, tôi bị sốt cao. Tình trạng rất tồi tệ, tôi không thể ra khỏi giường, vì vậy tôi chỉ nghe các bài giảng của Sư phụ trên giường. Vào ngày thứ hai, vợ tôi phát hiện ra rằng dạ dày của tôi đã bé lại, và các mạch máu và dây chằng ở chân của tôi lại nổi lên. Chỗ sưng đã biến mất! Một số trải nghiệm tiêu nghiệp khác đã xuất hiện sau này, và hết thảy chúng đều có biểu hiện như triệu chứng sốt cao.
Sau một vài ngày, tôi được chữa khỏi. Tôi lại khỏe mạnh! Tất nhiên tôi đã đi làm trở lại.
Vợ và con trai của tôi đã đồng hành với tôi trên chặng đường này. Họ đã chứng kiến toàn bộ quá trình tiêu nghiệp của tôi, và những người hàng xóm cũng chứng kiến sự màu nhiệm của Đại Pháp. Nhiều người cũng đã bước vào tu luyện.
Hai người đồng nghiệp khác thậm chí bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân. Một đồng nghiệp đã hô lên: “Pháp Luân Công muôn năm!” tại phòng họp lớn ở nơi làm việc. Bạn bè, hàng xóm, và các đồng nghiệp của tôi đã được chứng kiến Pháp Luân Đại Pháp kỳ diệu và phi thường như thế nào.
Cả gia đình chúng tôi một lần nữa xin tạ ơn Sư phụ! Hợp thập.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/2/19/305185.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/3/12/149306.html
Đăng ngày 13-05-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.