Bài viết của học viên Pháp Luân Công tại Châu Âu

[MINH HUỆ 09-02-2015] Tôi biết một giáo sư đại học thích đọc tờ Epoch Times (Thời báo Đại Kỷ Nguyên). Một ngày, tôi đến gặp ông và mang cho ông một vài số báo bằng tiếng Trung – ông nói với tôi rằng trước đây bạn bè của ông cũng thích đọc chúng.

Khi tôi đến, giáo sư đang nói chuyện với một người lãnh đạo trong cộng đồng người Trung Quốc. Ông chào tôi và nói: “Pháp Luân Công tới rồi. Cám ơn các bạn rất nhiều!” Ông ấy nói rằng mình cũng thích đọc tờ Epoch Times.

Giáo sư chỉ về phía tôi và hỏi: “Đoán xem ông ấy bao nhiêu tuổi.” “Độ tuổi tầm 50 hoặc 60” là câu trả lời.

Giáo sư tiếp tục: “Ông có tin rằng ông ấy đã gần 80 tuổi rồi không? Ông biết đấy, ngay cả những người trẻ tuổi cũng khó mà leo lên cầu thang của tòa cao ốc này. Còn đối với ông ấy, đó là chuyện nhỏ!”

Tôi giải thích: “Đó là nhờ tôi tu luyện Pháp Luân Công. Nếu không thì với tình trạng sức khỏe trước đây, có lẽ giờ tôi đã kiệt sức rồi.”

Nhà lãnh đạo cộng đồng nói: “Tôi thấy rồi. Tôi không hiểu tại sao các quan chức đại sứ quán Trung Quốc lại sợ Pháp Luân Công đến vậy. Bất cứ khi nào các học viên tổ chức các hoạt động gần đại sứ quán, họ luôn sợ hãi, thậm chí còn không dám ra ngoài.”

Ông lấy một ví dụ. Ông từng gọi điện cho một vài người trong số họ và mời họ ăn tối, nhưng họ đều từ chối. Có một người giải thích: “Hiện có học viên Pháp Luân Công bên ngoài đại sứ quán, nên chúng tôi phải đợi cho đến khi sự kiện kết thúc.“

Nhà lãnh đạo cộng đồng hỏi: “Không phải thật buồn cười sao?”

Giáo sư giải thích đó là do cuộc đàn áp Pháp Luân Công – các quan chức đều biết đó là sai, nhưng họ buộc phải thuận theo. “Luôn có người sợ ánh mặt trời.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/2/9/304174.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/2/11/148321.html

Đăng ngày 10-04-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share