Bài viết của Hiểu Nhạc, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-03-2004] Cuối năm 1993, cha tôi đã trịnh trọng tặng cho tôi cuốn “Pháp Luân Công” và nghiêm nghị nói với tôi rằng: “Không được tuỳ tiện đặt sách lung tung, trước khi đọc sách nhất định phải rửa tay, khi đọc sách còn phải ngồi thẳng lưng”. Tôi chiểu theo những yêu cầu của cha, khi đó tôi đã xuất ra một nguyện vọng rất mãnh liệt: “Đây là cuốn sách dạy người ta hướng thiện, tôi muốn tu luyện Pháp Luân Công”.

Tháng 1 năm 1994, cha tôi đã tặng tôi một vé tham gia khóa giảng Pháp và nói trong xúc động: “Sư phụ sắp đến đây truyền Pháp, đây đúng là phước lành của chúng ta!”.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Sư phụ, niệm đầu đầu tiên của tôi là: “Tôi muốn đi theo Sư phụ!”. Cảm giác khi đó giống như một đứa trẻ vô gia cư lưu vong, cuối cùng cũng trở về được với người thân của mình vậy, cảm thấy vô cùng hạnh phúc, ấm áp, vui vẻ và an toàn.

Tôi lắng nghe những lời giảng Pháp của Sư phụ với sự tập trung cao độ, tôi cứ luôn hy vọng Sư phụ sẽ giảng nhiều hơn một chút, thêm một chút. Bởi vì khi ấy, Đại Pháp đã khai mở cho tôi một thế giới quan mới, đó chính là những điều mà tôi mong đợi. Bây giờ khi hồi tưởng lại, tôi thấy khoảng thời gian đó thật sự đáng quý đến nhường nào. Cũng kể từ đó, tôi đã rút khỏi những cuộc chiến danh lợi, những vết sẹo của tôi đã lành. Tôi nói lời tạm biệt với những chứng bệnh đã hành hạ tôi và bắt đầu một cuộc sống mới. Là Sư phụ đã kéo tôi lên từ vũng bùn dơ bẩn, Ngài đã tẩy tịnh cho tôi, dẫn tôi bước đi trên con đường tràn ngập ánh sáng. Sư phụ đã dìu dắt tôi, chỉ cho tôi phương hướng; đây há chẳng phải là “phúc đức ba đời” sao!

Tôi cảm thấy mình vẫn chưa nghe đủ Pháp của Sư phụ nên đã nghĩ tới việc sẽ mang máy ghi âm đến để thu lại lời giảng của Sư phụ nhưng tôi lại không thể làm vậy, nên tôi đã hy vọng Sư phụ có thể viết lại những lời giảng Pháp thành một cuốn sách. Khi tôi nhận được cuốn “Chuyển Pháp Luân”, tôi đã vô cùng cảm kích và biết ơn Sư phụ.

Tôi rất may mắn được tham gia hai khoá giảng Pháp của Sư phụ, tổng cộng là 20 buổi. Mỗi buổi học đầu tiên của khóa học, sẽ luôn có tình trạng chen chúc nhau hoặc chiếm chỗ, nhưng ngay sau khi mọi người nghe Sư phụ giảng Pháp xong thì những hiện tượng này rất nhanh đều đã biến mất. Bất luận có nhiều người đến đâu, lối đi có hẹp đến như thế nào thì các học viên vẫn xếp hàng đi vào theo thứ tự.

Mỗi lần đến giờ giảng Pháp, Sư phụ chỉ cần nói: “Mọi người hãy ngồi xuống!”, khi ấy một lớp học lớn với hàng trăm người, hàng ngàn người lập tức im lặng. Chỉ còn nghe thấy mỗi thanh âm giảng Pháp của Sư phụ, sự yên lặng ấy kéo dài cho đến tận khi Sư phụ kết thúc bài giảng. Không có ai hút thuốc, cũng không có ai đi lại, ngay cả đứa trẻ vài tuổi cũng vô cùng yên lặng.

Từ hồi học tiểu học cho đến đại học, tôi đã tham gia vô số các hội thảo, nhưng tôi chưa bao giờ được chứng kiến một buổi học nào lại yên tĩnh và trang trọng đến như vậy. Trong quá trình Sư phụ giảng Pháp, tôi cảm thấy vô cùng ôn hoà và mỹ hảo.

Sư phụ luôn đến hội trường từ sớm và bắt đầu buổi học rất đúng giờ. Sư phụ không bao giờ để trễ dù chỉ là một phút.

Khi tham gia khóa giảng Pháp đầu tiên, các học viên trong ban tổ chức đã sắp xếp cho các học viên chụp hình kỷ niệm cùng Sư phụ. Trong khi đợi các nhóm đứng xếp hàng, gia đình tôi đã may mắn có cơ hội được chụp riêng với Sư phụ. Sau khi chụp xong, Sư phụ ngay lập tức trở về chỗ đứng của Ngài. Sư phụ trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng đều không làm lãng phí thời gian của người khác, càng không bắt người khác phải chờ đợi Ngài. Thân là một giáo viên, tôi lấy làm xấu hổ trước Sư phụ.

Lãnh đạo của một cơ quan đứng ra tổ chức đã yêu cầu cán bộ đi kiểm tra các giấy chứng nhận của Sư phụ. Vị cán bộ này tiến đến trước Sư phụ, anh ấy còn chưa kịp nói gì thì Sư phụ đã đưa những chứng nhận của chính phủ như “Đại sư khí công được quần chúng hoan nghênh nhất”, “Giải thưởng tiến bộ khoa học”, “Huy chương vàng”, v.v. và nhiều tài liệu khác đặt trên bàn. Vị cán bộ này vô cùng kinh ngạc và hoàn toàn tin rằng Sư phụ có thần thông, chắc chắn không phải là người bình thường. Khi trở về nhà, anh ấy đã kể lại chuyện này với vợ và con gái, sau đó cả nhà anh ấy đều trở thành học viên tu luyện Pháp Luân Công.

Trưởng bộ phận của một công ty động cơ, bị đau thắt lưng và đã xin Sư phụ giúp anh ấy. Sư phụ chỉ nói chuyện với anh ấy vài câu, anh ấy cảm thấy những lời Sư phụ nói rất hài hước thế là quên luôn bệnh của mình. Lúc đó, anh ấy cảm nhận được có một bàn tay to lớn ấm áp bao trùm phần lưng bị đau của anh ấy, khiến anh ấy cảm thấy rất thoải mái. Kể từ đó, bệnh đau lưng của anh ấy đã khỏi hẳn và luôn nói với mọi người rằng: Sư phụ Lý Hồng Chí thật siêu phàm!

Có hai bà lão ở nông thôn muốn nghe Sư phụ giảng Pháp nhưng lại không đủ tiền để mua vé. Sau khi nghe tin, Sư phụ đã nói với nhân viên công tác là miễn phí vé vào cửa cho họ. Khi nghe được câu chuyện này, ai nấy cũng đều vô cùng xúc động.

Những sự việc như thế này có rất nhiều, bài viết của tôi xin được tạm ngừng ở đây!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2004/3/13/69867.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2004/3/28/46501.html

Dịch và đăng ngày 12-5-2004; cập nhật 16-6-2021; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share