[MINH HUỆ 03-02-2015] Một cuộc triễn lãm cơ thể người nhựa hóa đã được tổ chức ở thành phố Thành Đô, tỉnh Tứ Xuyên vào ngày 30 tháng 12 năm 2014, bất chấp sự phản đối mạnh mẽ của công chúng vào lần tổ chức trước đây hồi năm 2007. Đặc biệt là một xác ướp mang thai cùng với bầu thai đã dấy lên nhiều nghi vấn trong cộng đồng.

Một nhân viên của triển lãm nói rằng các thi thể nhựa hóa hay những bộ phận cơ thể là từ người thật. Khi được hỏi về nguồn gốc của các thi thể này, anh ta nói rằng chúng là được hiến tặng, nhưng không cung cấp thêm bất kỳ thông tin chi tiết nào.

Phản ứng của người nhân viên đã làm dấy lên sự nghi ngờ về nguồn gốc của cuộc triển lãm.

Nguồn gốc thi thể bí ẩn

Nguồn gốc của những thi thể này là không minh bạch, nhưng hầu hết, không nói là tất cả, là người Trung Quốc. Tại Trung Quốc, người dân không thích hiến tạng, huống chi là trưng bày cơ thể của họ sau khi da bị lột đi.

Tương tự như cuộc “Triển lãm cơ thể người”, những thi thể này được nhựa hóa bởi Tùy Hồng Cẩm thuộc Đại học Y dược Đại Liên. Từng là sinh viên của Gunther von Hagens, người phát minh ra kỹ thuật nhựa hóa, Tùy đã tách riêng ra và bắt tay với Premier Exhibitions (một công ty chuyên tổ chức triển lãm lưu động có trụ sở tại Atlanta điều hành) để tổ chức những cuộc triển lãm như thế này tại nhiều quốc gia.

Cả Tùy lẫn von Hagens, chủ sở hữu triển lãm “Thế giới cơ thể người”, đều không thể cung cấp tài liệu chứng minh các thi thể này là của những người tình nguyện hiến tặng. Một báo cáo từ NPR phát hiện chứng cứ văn bản không rõ ràng từ lúc một người hiến tặng đã chết đến khi trở thành một cơ thể nhựa hóa. “Tiến sỹ von Hagens … nói rằng ông ta đã sở hữu chúng từ những nguồn đáng tin cậy, nhưng không người bên ngoài nào xác nhận rằng nó không phải, trong trường hợp xấu nhất, là những người bất đồng chính kiến bị giết trong một nhà tù ở Trung Quốc, sau đó bị bán đến một trường y học thông qua một nhà môi giới cơ thể, và sau đó trưng bày ra công chúng.”

Khi von Hagens mở rộng việc kinh doanh đến Trung Quốc vào những năm 1990, ông ta đã gặp sự phản đối mạnh mẽ bởi những nguyên nhân văn hóa và pháp lý. Nhưng cuối cùng ông ta đã thành lập được công ty vào tháng 08 năm 1999 ở thành phố Đại Liên, tỉnh Liêu Ninh, sau khi được Bạc Hy Lai, khi đó là thị trưởng Đại Liên chấp thuận.

Theo von Hagens, khi ông ta bắt đầu với công ty Nhựa hóa von Hagens vào năm 1999, Tùy nói với ông ta rằng chỉ có những thi thể vô danh là được sử dụng.

Tuy nhiên, theo “Quy định về giải phẫu thi thể” do Bộ Y tế ban hành vào tháng 02 năm 1979, chỉ sau khi một thi thể vẫn vô danh trong ít nhất một tháng, thì nó mới được cho là “vô danh” và được dùng cho nghiên cứu giải phẫu bởi những trường y học. Những thi thể này không phù hợp cho quy trình nhựa hóa vốn yêu cầu những xác chết tươi mới, có chất bảo quản bởi sự trao đổi chất lỏng.

Tuy nhiên, ngành công nghiệp nhựa hóa đã phát triển nhanh chóng. Với sự hỗ trợ của Đại học Y Đại Liên, Tùy Hồng Cẩm đã thành lập doanh nghiệp riêng vào tháng 06 năm 2002 trong khi đang làm tổng giám đốc cho công ty của von Hagens. Khi von Hagens phát hiện điều này, ông ta đã sai thải Tùy.

Công ty của Tùy, Kỹ thuật Sinh học Đại Liên, sau đó đã hợp tác với Premier Exhibition của Hoa Kỳ và mở ra “Triển lãm cơ thể người” tại Hoa Kỳ vào năm 2005. Phát ngôn viên của “Triển lãm cơ thể người”, nói rằng các thi thể, tất cả là từ Trung Quốc, không phải là của những người hiến tình nguyện, nhưng là những thi thể không có người thân nhận. Theo hệ thống chính trị ở Trung Quốc, nhiều người tin rằng họ là những phạm nhân hay tù nhân chính trị.

Một báo cáo của Thời báo New York cho biết rằng: “Tại Trung Quốc, xác định được ai kinh doanh cơ thể người và nguồn gốc của những cơ thể quả thực không dễ dàng. Các viện bảo tàng, nơi tổ chức những buổi triển lãm cơ thể người tại Trung Quốc nói rằng họ đột nhiên ‘quên’ ai đã cung cấp thi thể, công an thường xuyên thay đổi những câu chuyện về những việc họ đã làm với các thi thể, và thậm chí các trường đại học đã xác nhận và sau đó chối bỏ việc tồn tại những cuộc phẫu thuật bảo quản cơ thể người trong trường của họ.”

Tháng 05 năm 2008, một sự dàn xếp với Bộ trưởng Tư pháp New York đã buộc Premier Exhibitions, đối tác triển lãm của Tùy, công bố một lời bác bỏ trên trang web của nó và tại hội trường triển lãm, rằng nguồn gốc các thi thể của Sinh học Đại Liên là từ “Cục Công an Trung Quốc.”

Liên quan chặt chẽ với cuộc bức hại Pháp Luân Công

Một báo cáo của Tổ chức Thế giới Điều tra cuộc bức hại Pháp Luân Công (WOIPFG) đã xác nhận rằng, thay vì là “những người hiến tự nguyện” hay “những thi thể vô danh”, nhiều thi thể trong triển lãm là của các học viên Pháp Luân Công đã bị ĐCSTQ giết.

Von Hagens từng nói với các phóng viên rằng sở dĩ ông ta chọn mở một chi nhánh ở Đại Liên, không chỉ bởi giá nhân công rẻ, mà còn bởi sự hỗ trợ tích cực từ các quan chức và nguồn cung cấp thi thể dồi dào. Điều này rất trùng hợp với cuộc bức hại Pháp Luân Công do Giang Trạch Dân phát động vào tháng 07 năm 1999.

Do bản chất ôn hòa của Pháp Luân Công, Giang đã gặp phải sự phản kháng mạnh mẽ đối với cuộc bức hại thậm chí ngay cả trong Bộ Chính trị. Để vận động cho chính sách bức hại, Giang đã đến thăm thành phố Đại Liên vào tháng 08 năm 1999, và nói với thị trưởng lúc bấy giờ là Bạc Hy Lai: “Hãy cứng rắn với Pháp Luân Công, và ông sẽ có một tương lai tươi sáng.” Theo lệnh của Giang, Bạc đã chỉ đạo những cuộc bắt giữ các học viên đưa vào tù, mở rộng các nhà tù để giam cầm các học viên, và chỉ thị cho công an: “Các người có thể đối xử tệ tùy ý với các học viên Pháp Luân Công, thậm chí khiến họ chết.”

Hai tháng sau, tháng 10 năm 1999, Bạc trở thành tổng Bí thư của Đại Liên. Điều này đã kích thích ông ta nỗ lực tiêu diệt Pháp Luân Công hơn nữa. Từ giữa năm 2000 đến 2004, nhiều nhà tù và trại lao động đã được xây dựng hay được sửa chữa bởi nguồn tiền điều động từ Bắc Kinh. Trong số chúng, Nhà tù Mã Tam Gia và Trại lao động cưỡng bức Mã Tam Gia, tiêu tốn khoảng 500 triệu Nhân dân tệ. Chúng được dùng để giam giữ các học viên ở Liêu Ninh và cả những tỉnh khác. Năm 2012, Bạc trở thành Chủ tịch tỉnh Liêu Ninh.

Trong lúc đó, từ khi cuộc đàn áp bắt đầu vào năm 1999, các học viên Pháp Luân Công đã đổ về Bắc Kinh để nói với các lãnh đạo ĐCSTQ dừng cuộc bức hại. Các nhà tù và trại lao động ở Bắc Kinh và những khu vực xung quanh đã quá tải. Họ, đặc biệt là những học viên từ chối tiết lộ danh tính, đã nhanh chóng bị chuyển đến các nhà tù và trại lao động ở Đại Liên.

Tùy từng nói rằng một số “thi thể” là đến từ Cục Công an. Ông ta nói sự hỗ trợ từ các quan chức chính phủ đã xây được nhà máy nhựa hóa cơ thể người lớn nhất thế giới. Một quan chức của Phòng 610 Thiên Tân đã xác nhận rằng một số nội tạng và thi thể là của các học viên Pháp Luân Công.

Lợi nhuận khổng lồ

Tùy, cựu tổng giám đốc của công ty Nhựa hóa von Hagens, đã nói với Quan điểm Đông phương vào năm 2003 rằng: “Hagens không có ý định tổ chức triển lãm ở Trung Quốc vì ở đó không có lợi nhuận nhiều. Ông ta chỉ có ý định sản xuất [cơ thể nhựa hóa] ở Trung Quốc vì giá nhân công và nguyên liệu tại Trung Quốc thấp hơn nhiều.”

Theo chân von Hagens và Tùy, nhiều nhà máy nhựa hóa cơ thể đã được mở ra tại Đại Liên, khiến Trung Quốc trở thành nơi xuất khẩu xác chết số một thế giới. Theo Đài Á châu Tự do, một cơ thể nhựa hóa có thể được bán với giá một triệu đô la. Người ta ước tính rằng Tùy đã bán gần 1.000 mẫu vật cho các nước khác nhau từ năm 2004.

Một báo cáo từ Thời báo New York vào năm 2006 cho biết: “Thế giới cơ thể người” của von Hagens đã thu hút 20 triệu người trên toàn cầu và thu về hơn 200 triệu Đô la. Ít nhất 10 nhà máy cơ thể khác của Trung Quốc đã được mở ra để thực hiện đơn đặt hàng triển lãm, chuyển các tử thi được bảo quản đến Nhật Bản, Hàn Quốc và Hoa Kỳ.

Một bí mật đen tối

Von Hagens thừa nhận rằng ban đầu ông đã gặp khó khăn khi trưng bày cơ thể nhựa hóa ở Âu châu, “… nơi mà ông ta bị gọi là Tiến sĩ Tử thần và Tiến sĩ Frankenstein. Báo chí Âu châu thậm chí còn so sánh ông với Josef Mengele, bác sỹ của trại tử thần Đức Quốc xã.” Sau đó Von Hagens đã đến Trung Quốc, nơi ông ta làm việc với Tùy vì “nhân công rẻ, sinh viên hăm hở, ít hạn chế từ chính quyền và dễ dàng tiếp cận với các thi thể người Trung Quốc.”

Nhưng sự phát triển của ông ta ở Trung Quốc, vốn dựa trên những giới hạn pháp lý lỏng lẻo, bảo vệ nhân quyền yếu kém, và cuộc đàn áp tàn bạo đối với Pháp Luân Công, đã tái định hình nên các doanh nghiệp triển lãm cơ thể người nhựa hóa. Với nỗ lực tham gia của Tùy và những kẻ theo sau khác, sự tàn bạo của chế độ chuyên chế đã được ngụy trang và chuyển thành một dạng thương mại sinh lời.

Tháng 02 năm 2008, Đại hội đồng California đã thông qua điều luật yêu cầu “Thế giới cơ thể người” đưa ra bằng chứng rằng mỗi cơ thể là được hiến tặng với “thông báo đồng ý.” Nữ hội đồng Fiona Ma, người đề xuất điều luật, đã nói với ABC 20/20 rằng: “Là một người gốc Trung Quốc, tôi không tin rằng bất kỳ gia đình nào sẽ đồng ý cho thân nhân của họ xuất hiện theo cách này. ”

Theo thông tin có được từ Đại Kỷ Nguyên, Cốc Khai Lai, vợ của Bạc Hy Lai, đã giữ vai trò chính trong việc chuyển các học viên Pháp Luân Công bị giam cầm thành những nạn nhân nhựa hóa. Đặc biệt hơn, Cốc đã khám phá ra hai cách để sinh lợi từ các học viên bị giam. Nội tạng của họ có thể bị lấy ra và cho các bệnh viện ở tỉnh Liêu Ninh cấy ghép, và thi thể có thể được bán cho các xưởng nhựa hóa.

Nhiều nghi ngờ rằng Cốc và phụ tá là Neil Heywood đã cung cấp cho các nhà máy những cơ thể của các học viên Pháp Luân Công, trong đó phần lớn là cung cấp những xác chết người Trung Quốc đến các xưởng nhựa hóa ở Đại Liên. “Theo nguồn tin, Cốc nắm giữ vai trò quản lý tài chính, quảng cáo trực tuyến quốc nội và hải ngoại, và mở ra những kênh xuất khẩu nội tạng và buôn bán cơ thể người.”

Sau khi Heywood bị giết ở Trung Quốc vào năm 2011, Cốc đã bị kết tội giết ông ta vào tháng 08 năm 2012 và bị kết án tử hình treo. Bạc bị kết án chung thân vì tham ô vào năm 2013. Nhưng mối liên quan của họ đối với cuộc bức hại những học viên Pháp Luân Công vô tội, đặc biệt là mổ cướp nội tạng và nhựa hóa cơ thể người, vẫn đang bị che đậy.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/2/3/303936.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/2/28/149137.html

Đăng ngày 29-03-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share