Bài viết của học viên Tịnh Liên từ tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-01-2015] Vào tháng 11 năm 2014, tôi đến thăm một người bạn, tôi đã rất xúc động bởi lòng hiếu thảo của cô, rất kính trọng đức tin của cô khi thấy cô cố gắng chăm sóc người cha nằm liệt giường của mình. Cô sửa soạn cho diện mạo đoan trang và ăn mặc lịch sự trước khi thắp hương cho một bức tượng Phật và tụng kinh.

Tôi đã nói với cô ấy về cuộc đàn áp Pháp Luân Công, giúp cô và gia đình thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó. Tôi khuyên họ niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo,” và nói với họ rằng tôi hi vọng tất cả họ sẽ được những chính Thần ban phước và bảo hộ. Họ đã cảm ơn tôi.

Sau khi trở về nhà, tôi đã suy nghĩ về bản thân mình: “Tôi có tôn kính Đại Pháp và Sư phụ không?” Sư phụ đã làm cho tôi rất nhiều. Ngài đã vớt tôi ra khỏi địa ngục, tịnh hóa thân thể tôi, cho phép tôi làm đệ tử của Ngài, và dạy tôi các Pháp lý để tôi có thể phản bổn quy chân.

Đó quả là một vinh dự lớn đối với tôi, nhưng tôi đã không thể hiện được sự tôn kính đối với Sư phụ. Đôi khi tôi không hợp thập, hoặc chắp tay trước ngực mình khi dâng hương trước ảnh Ngài. Đôi lúc tôi học Pháp trong khi mặc đồ ngủ. Tôi đã vừa được chứng kiến cách người khác thể hiện tự tôn kính với những vị Thần của họ. Đó là một bài học mà tôi nên ghi nhớ.

Bây giờ tôi nhất định phải sửa soạn mình một cách trang trọng trước khi dâng hương trước ảnh của Sư phụ. Tôi rửa tay trước khi học Pháp và ngồi song bàn trong khi đọc. Tôi nhận ra rằng, dâng hương cho Sư phụ là một cách thể hiện lòng biết ơn của mình.

Khi chúng tôi tham dự nhóm học Pháp vào dịp lễ Tạ Ơn. Tôi đã đề xuất với các học viên khác liệu chúng ta có thể hợp thập trước Sư phụ trước khi học Pháp. Trường năng lượng [tại nhóm học Pháp đó] đã rất mạnh, và không ai trong số chúng tôi cảm thấy đau đớn trong khi ngồi học với tư thế song bàn. Tôi thậm chí còn trải nghiệm được một luồng năng lượng ấm áp thông thấu toàn bộ thân thể mình.

Nhóm học Pháp chung thường xuyên của chúng tôi được tổ chức vào ngày Giáng Sinh năm nay. Chúng tôi kính trọng dâng hương và làm hợp thập về phía chân dung của Sư phụ trước khi học Pháp. Khi phát chính niệm lúc 6 giờ chiều, cơ thể của tôi rất nhẹ nhàng, và bàn tay phải của tôi cảm giác như đã biến mất. Tâm trí tôi rất thanh tỉnh. Đó là một cảm giác thiêng liêng tuyệt vời. Các học viên khác cũng cảm thấy tốt hơn sau khi học Pháp.

Tôi nhận ra rằng thể hiện sự tôn kính đối với Sư phụ và Đại Pháp là một điều thiêng liêng nhất trong vũ trụ. Nó cũng là một yêu cầu đối với mỗi học viên. Nó trở nên trọng yếu khi các Đại Giác Giả đang theo dõi từng động thái của chúng ta. Khi chúng ta làm tốt, nó tương đương với việc mở một cánh cửa đến rất nhiều thứ. Bây giờ tôi đã có được những thể ngộ sâu sắc hơn khi học Pháp.

Trên thực tế, Sư phụ đã giảng cho chúng ta trước đó rất lâu: “…vật chất và tinh thần chúng là nhất tính.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân). Tôi cảm thấy xấu hổ khi mới chỉ đạt được một thể ngộ sâu sắc hơn về Pháp lý này sau 12 năm tu luyện. Sư phụ đã cấp cho tôi quá nhiều chỉ để tôi chính lại bản thân về vấn đề này. Đó là món quà quý giá nhất mà tôi nhận được trong năm nay.

Tôi chia sẻ thể ngộ của mình với các bạn đồng tu, hi vọng rằng tất cả chúng ta sẽ thực sự tôn kính Sư phụ và Đại Pháp, và trải nghiệm những điều kì diệu từ Pháp. Con xin cảm ơn Sư phụ!

Trên đây là thể ngộ hữu hạn của tôi. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp. Cảm ơn!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/1/4/302712.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/1/16/147984.html

Đăng ngày 03-03-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share