Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 09-12-2014] Sư phụ đã giảng cho chúng ta rằng:
“…cứ tu luyện như thủa đầu, tất thành chính quả.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York [2009])
Quyết tâm tinh tấn tu luyện
Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn một thập kỷ, nhưng tôi tu luyện không được tinh tấn. Khi đọc các bài giảng của Sư phụ, tôi thường hay nghĩ về các việc khác, hoặc thường ngủ gật. Kết quả là, ngộ Pháp nông cạn, và tôi đình trệ ở tầng thứ này suốt một thời gian dài.
Sau khi đọc các bài chia sẻ trên website Minh Huệ về việc học thuộc Pháp, tôi đã quyết định thực hiện việc này. Cùng với việc học Pháp nhóm, tôi bắt đầu học thuộc Pháp. Tôi bắt đầu học thuộc “Hồng Ngâm” hàng ngày bất cứ khi nào có thời gian. Sau đó tôi bắt đầu học thuộc “Chuyển Pháp Luân” và “Tinh Tấn Yếu Chỉ”. Khi tôi có thể học thuộc và ghi nhớ nhiều bài thơ và sách Pháp, trí huệ của tôi đã được khai mở ở tầng thứ cao hơn và hiểu Pháp sâu hơn. Thêm nữa, tôi đã buông bỏ được nhiều chấp trước mà trước đây không thể buông bỏ. Lấy ví dụ, tâm trạng tôi rất buồn trong một thời gian dài sau khi mẹ tôi qua đời. Tôi còn lo lắng cho cha tôi, khi ông đau buồn sau cái chết của bà. Cả cha và mẹ tôi đều là học viên.
Một ngày kia tôi chợt nhận ra: Chúng ta có thể dễ dàng quan sát trạng thái biến đổi của con ve sầu trong dòng đời của nó. Từ một con côn trùng nhỏ bò trên mặt đất và sau đó leo lên cây. Nó bay được sau khi mọc cánh, bỏ lại vỏ ngoài của nó ở vỏ cây. Sau khi bay đến các cây cao hơn, con ve sầu trưởng thành không mang theo vỏ của nó. Tôi tin rằng vòng đời của côn trùng là một điểm hóa từ các vị Thần. Lý do chúng ta có thể nhìn thấy trạng thái biến đổi của con ve sầu là vì chúng ta sống ở tầng thứ cao hơn.
Các vị Thần là những sinh mệnh ở tầng thứ cao hơn so với con người, và họ nhìn con người giống như cách chúng ta nhìn côn trùng. Con người đi từ tầng cao xuống trái đất này là vì chúng ta đã trở nên ích kỷ và có chấp trước trên thiên giới. Sau khi đi hết vòng đời của mình, con người rời bỏ thế giới, và nhục thân của họ lưu tại thế gian. (Cũng có ngoại lệ). Chỉ có một cách để cho chủ nguyên thần của chúng ta có thể trở về nhà, đó là tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã nhận thức rõ hơn rằng: phản bổn quy chân là mục đích chân chính của cuộc đời chúng ta, đúng như Sư phụ giảng:
“Nếu chư vị có thể buông bỏ chấp trước sinh tử, chư vị là một vị Thần; nếu chư vị không thể buông bỏ chấp trước vào sinh tử, chư vị là một người thường – đó là sự khác biệt.” (“Giảng Pháp tại thành phố New York” từ loạt các bài giảng ở Mỹ quốc)
Khi viết đến đoạn trên, tôi mở sách Chuyển Pháp Luân và thấy câu sau:
“Tại cao tầng mà nhìn, [họ] nói rằng người thường ở xã hội đối với bùn đất quả là không ngại bẩn, ở mặt đất mà chơi nghịch bùn đất vậy” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)
Khi tôi đọc những chữ này, chúng đều phát sáng rực rỡ. Tôi nhận ra rằng tôi đã hiểu đúng và Sư phụ đang khích lệ tôi. Tại thời điểm đó, tôi còn nhìn thấy một điều tương tự khác. Cách mà con người nhìn những con kiến bận rộn di chuyển đồ ăn của chúng, giống hệt với cách Thần nhìn con người. Những con kiến cũng đấu tranh với những con khác để xem ai có nhiều thức ăn hoặc có nhà to hơn, nhưng chúng không nhận ra là có những sinh mệnh to lớn như con người tồn tại, và những tòa nhà do con người xây thì lớn hơn gấp hàng triệu lần so với những cái tổ kiến.
Chúng ta có thể nghĩ kiến là sinh vật thấp tầng hơn, nhưng với Thần, con người cũng là sinh mệnh tầng thấp, giống như kiến vậy. Sau khi nhận ra điều này, tôi chằng còn lý do nào để ôm giữ bất kỳ chấp trước con người nào nữa. Chúng ta không thể mang bất cứ thứ gì từ thế giới này lên Thiên quốc. Tôi bừng tỉnh như thể một lớp vỏ đã được gỡ bỏ khỏi cơ thể mình. Tôi đã không còn chấp trước vào tiền bạc, danh vọng hay tình cảm nữa.
Giảng chân tướng cùng lúc cho nhiều người
Trước đây, mỗi lúc tôi thường chỉ giảng chân tướng được cho một người duy nhất. Sau khi đọc một bài chia sẻ trên Tuần báo Minh Huệ, tôi đã rất ấn tượng với chia sẻ của người học viên đó về việc giảng chân tướng cho các nhóm. Tôi nhận ra thiếu sót của mình và quyết tâm đề cao. Sư phụ đã nhìn thấy quyết tâm của tôi nên đã an bài cho tôi nhiều cơ hội. Lúc đầu tôi bắt đầu nói chuyện với hai người. Chẳng mấy chốc tôi đã có thể đồng thời nói chuyện với ba người, bốn hay năm người. Dần dần, tôi có thể giảng chân tướng cho các nhóm một cách dễ dàng.
Một lần có khách hàng gọi hỏi tôi rằng liệu tôi có thời gian để bàn bạc một dự án cùng anh ấy và năm người khác hay không. Tôi đã không muốn đi vì đó là ngày nghỉ duy nhất của tôi và tôi đã lên kế hoạch đi giảng chân tướng trong thành phố vào buổi chiều ngày hôm đó. Nhưng ngay lập tức tôi nhận ra mình đã sai, những người này đến để nghe chân tướng, vì thế tôi đã đồng ý gặp họ vào buổi chiều. Sau khi gọi điện thoại, tôi chuẩn bị tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp cho từng người trong số họ.
Tôi liên tục đọc nhẩm Pháp trên đường đến gặp họ. Sau khi gặp mặt, chúng tôi bắt đầu thảo luận về dự án rất suôn sẻ. Khi họ đứng lên và chuẩn bị rời đi, tôi nói: “Bây giờ mọi người đã xong việc, tôi có một số điều quan trọng muốn nói với các bạn.” Tôi tiếp tục nói luôn với họ về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói với họ tôi bắt đầu tu luyện vào năm 1998, và giải thích Pháp Luân Đại Pháp là gì.
Tôi nói với họ lý do tôi nói với họ chân tướng. Tôi nói: “Khi người ta nghe dự báo thời tiết và biết rằng có một cơn bão đang đến, thì họ sẽ đóng cửa sổ và tìm ô của họ. Vì chỉ có chuyên gia mới có thể dự báo thời tiết, nên mọi người đều nghe họ. Trước đây không lâu, tại tỉnh Quý Châu người ta đã phát hiện trên một tàng tự thạch có niên đại hàng trăm năm tuổi với dòng chữ: ‘Trung Quốc Cộng sản Đảng vong’, và dòng chữ này được tạo thành tự nhiên từ hàng triệu năm về trước. Tôi hy vọng mọi người sẽ có sự lựa chọn đúng đắn và thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).”
Họ đều cảm kích khi tôi lo lắng cho họ và đồng ý cắt đứt mối liên hệ trong quá khứ cũng như hiện tại của họ với ĐCSTQ. Để dùng tên thoái chuẩn xác hơn, tôi đã hỏi tên họ của họ. Một người nói ông ấy họ Lưu. Tôi nói: “Sao ông không dùng tên Lưu Trụ Phúc (nghĩa là luôn may mắn) nhỉ?” Mọi người đều cười và nói: “Chị thật biết cách đặt tên.”
Có một trưởng bộ phận nói: “Tôi tin chị. Xin hãy chọn cho tôi một hóa danh. Tôi họ Triệu.” Tôi đã chọn hóa danh Triệu Tân Sinh (nghĩa là cuộc sống mới) cho ông ấy. Ông ấy đã rất thích nó. Sau khi đã thoái xong cho năm người họ, tôi nhắc họ hãy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Tôi đưa cho mỗi người một vài tài liệu thông tin Pháp Luân Đại Pháp và một thẻ kẹp sách có ghi thông điệp Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng đưa cho mỗi người một tấm vé tới tham quan tàng tự thạch ở Quý Châu (với dòng chữ ở trên đó). Họ liên tục nói cảm ơn tôi trước khi rời đi.
Giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho người lạ
Một ngày nọ, tôi nhận được cuộc gọi từ một người bạn cũ ở tỉnh Sơn Đông. Ông ấy muốn gặp tôi vào ngày hôm sau, và ông ấy còn đi cùng với vị phó giám đốc công ty ông ấy. Tôi biết đó là cơ hội để tôi giảng chân tướng cho họ về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã quyết định giảng chân tướng cho họ trong lần gặp đầu tiên. Trước đây, tôi thường bắt đầu nói về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại sau nhiều lần gặp mặt. Nhưng lần này, vì họ từ xa đến, tôi không muốn họ bị mất cơ hội.
Sáng hôm sau họ đến rất sớm. Sau buổi họp bàn về việc kinh doanh, tôi bắt đầu nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp. Sau một giờ nói chuyện, cả hai đều rất vui vẻ khi biết chân tướng. Họ cũng đồng ý dùng tên thật để thoái đảng và các tổ chức liên đới của nó trong quá khứ và hiện tại. Người bạn học của tôi thậm chí còn thuyết phục vợ mình cùng thoái. Họ cũng vui vẻ nhận thẻ kẹp sách có thông điệp của Pháp Luân Đại Pháp, tài liệu và đĩa DVD.
Sau buổi họp, tôi tiễn họ ra xe. Người tài xế đang đợi họ. Không chần chừ, tôi đã nói người tài xế về “phong trào thoái ĐCSTQ”. Ông nhanh chóng tiếp thu và đồng ý thoái các tổ chức đảng. Vị phó chủ tịch nói: “Hôm nay chúng ta không uổng công đến đây. Thông tin này thật quý giá. Chúng tôi thực sự cảm kích vì chị đã dành thời gian cho chúng tôi”. Tôi rất xúc động bởi những lời tốt đẹp của ông ấy, vì tôi biết chúng sinh đang chờ đợi để được thức tỉnh.
Cảnh sát trưởng giúp đỡ các học viên
Một khách hàng đã gọi điện cảm ơn tôi vì đã giúp ông ấy, ông nói: “Tôi luôn được chị giúp đỡ. Lần tới tôi định sẽ mang một số mỹ phẩm đến tặng chị.” Tôi nói: “Cám ơn ông, nhưng xin đừng mang gì tới. Tôi có ba nguyên tắc để làm việc với khách hàng: 1) không bao giờ nhận một đồng nào; 2) không bao giờ để khách hàng trả tiền cho bữa ăn của tôi; 3) không bao giờ ngồi trong xe của khách hàng.” Rất ngạc nhiên, ông ấy hỏi: “Chị chắc hẳn phải là một người có tín ngưỡng tôn giáo?” Tôi nói: “Tôi sẽ giải thích vào lần gặp tới nhé.”
Vài ngày sau, ông ấy đến văn phòng tôi. Tôi nói với ông rằng tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn mười năm. Ông ấy nói: “Chị có biết tôi làm nghề gì không? Tôi là cảnh sát trưởng.” Tôi nói: “Trong tình huống này, tôi nên nói với ông một số điều quan trọng giúp ông có một tương lai tốt đẹp.” Tôi nói với ông về Pháp Luân Đại Pháp và sự thật về cuộc bức hại. Sau một thời gian nói chuyện, ông ấy đã bị tôi thuyết phục hoàn toàn, ông nói: “Tôi đã từng nghĩ các học viên Pháp Luân Đại Pháp là tội phạm. Tôi đã từng bắt hơn 300 học viên. Tôi nên làm gì bây giờ?”
Tôi nói: “Sư phụ tôi rất từ bi với mọi người. Miễn là ông thành tâm hối cải, tuyên bố thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó ở hiện tại cũng như trong quá khứ, và giúp các học viên Pháp Luân Đại Pháp trong khả năng của ông, ông sẽ được tha thứ.” Ông ấy hứa sau này ông ấy sẽ không bao giờ bức hại các học viên nữa. Ông ấy đã thoái ĐCSTQ bằng tên thật của mình. Ông cũng yêu cầu tôi giúp vợ ông (là một đảng viên) thoái. Sáng hôm sau vào lúc 8 giờ sáng, tôi nhận được cuộc gọi của ông: “Chị đã giúp vợ tôi thoái ĐCSTQ chưa?” Tôi nói với ông ấy: “Vâng, tôi đã làm rồi”. Ngay trước Tết Âm lịch, vị cảnh sát trưởng này đã thu thập tất cả tên của những học viên mà ông ấy đã đưa đến các trại lao động, và trả tự do cho họ.
Kể từ đó, ông ấy gắng sức giúp các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Có lần ông ấy nhận được cuộc gọi từ một người báo tin, nói rằng có nhiều người tụ tập ở trong một khu dân cư. Ông ấy cùng vài cảnh sát đã đến và phát hiện ra một số học viên Pháp Luân Đại Pháp.
Không thể trả tự do cho các học viên ở ngay trước mặt thuộc cấp của mình, ông ấy đã đưa họ về đồn công an. Ông ấy không gây khó khăn cho học viên. Sáng hôm sau, ông ấy mua bánh bao cho họ ăn sáng và trả tự do cho họ.
Tôi nhận ra rằng việc giảng chân tướng của chúng ta cần phải thấu đáo. Chúng ta cần biết chắc chắn họ hiểu Pháp Luân Đại Pháp là gì, và Đảng Cộng sản thực sự là tà ác. Họ cần hiểu việc thoái Đảng Cộng sản và các tổ chức liên đới là cơ hội duy nhất cho họ tới tương lai. Nhiều người đã chấp nhận lời khuyên của tôi. Một số còn bước vào tu luyện.
Thế nhân thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” đắc phúc báo
Một chủ kinh doanh đã đến gặp tôi và hỏi: “Xin cho biết tôi có thể rút bao nhiêu tiền. Tôi cần tiền để đến bệnh viện.” Ông ấy phàn nàn: “Tôi bị đau ở ngực, tôi không thể hút thuốc và uống rượu.” Tôi khuyên ông ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp Hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Tôi nói: “Điều này tốt cho sức khỏe của ông.”
Ông ấy gật đầu và đồng ý nhận thẻ kẹp sách có thông điệp của Đại Pháp. Vài ngày sau, ông ấy gọi cho tôi và nói: “Chị biết không, sau khi niệm những từ đó, tôi thấy khỏe ra. Tôi phải cảm ơn chị thế nào đây? Chị không bao giờ nhận quà biếu từ khách hàng. Không giống như những người bán thuốc khác, họ chỉ muốn tiền. Làm sao tôi có thể báo đáp ơn huệ này?”
Tôi nói: “Sư phụ tôi dạy chúng tôi trở thành một người vị tha và không ích kỷ. Ông đã có tiền duyên với Pháp Luân Đại Pháp. Tôi rất vui nếu ông chia sẻ với bạn bè của ông những trải nghiệm tốt đẹp này.”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/12/9/301202.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2014/12/23/147414.html
Đăng ngày 09-02-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.