Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Sydney, Úc

[MINH HUỆ 12-01-2015] Tôi 74 tuổi. Tôi đắc Pháp tại Bắc Kinh vào tháng 05 năm 1996. Tôi đến Úc vào tháng 06 năm 2009. Tôi đã ghi lại một số những kinh nghiệm tu luyện cá nhân của mình ở Trung Quốc để chứng thực vẻ đẹp và sự kỳ diệu của Đại Pháp và lòng từ bi vô hạn của Sư phụ.

A. Chứng kiến lòng từ bi vô hạn của Sư phụ

1. Sức khỏe của tôi đã phục hồi sau khi tôi đắc Pháp

Tháng 05 năm 1996, tôi đã gặp một đồng nghiệp trong trạng thái tinh thần rất phấn chấn và cô ấy là một người hoàn toàn khác hẳn với hai tuần trước đó – sức khỏe kém với nét mặt đau khổ. Tôi đã rất ngạc nhiên.

Cô ấy nói: “Tôi đang tu luyện Pháp Luân Công, và tất cả mọi bệnh tật của tôi đã biến mất. Pháp Luân Công không chỉ có tác dụng chữa bệnh diệu kỳ mà còn giải thích được lý do tại sao có quá nhiều đau khổ trong cuộc sống.” Câu cuối của cô ấy khiến tôi quan tâm. Đó là điều mà tôi thực sự muốn biết.

Tôi đã mượn cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” ngay ngày hôm đó và bắt đầu việc tu luyện Đại Pháp. Trong vòng chưa đến 10 ngày, tôi đã phục hồi sức khỏe. Tôi có thể bước hai bước một lúc, và tôi cảm thấy như thể đang được đẩy về phía trước trong khi đạp xe. Đây là những trải nghiệm vô cùng tuyệt vời.

2. Sự bảo hộ của Sư phụ

Mỗi sáng tôi đến luyện công ở địa điểm cách nhà khoảng một cây số. Vào một ngày mùa đông năm đó, nhiệt độ khoảng -10oC, và các tay của tôi bị đau trong khi luyện bài công pháp số hai – Pháp Luân Trang Pháp. Tôi thậm chí còn không thể đi xe đạp về nhà và phải đẩy xe đi.

Cuối cùng tôi không thể chịu đau được nữa. Khi tôi còn nhỏ và làm mình bị đau, tôi sẽ gọi mẹ. Tôi đột nhiên nghĩ tới Sư phụ. Vào lúc đó, tôi không có ý định cầu xin Sư phụ chấm dứt cơn đau cho tôi, tôi chỉ cảm thấy rằng Sư phụ là người thân thiết nhất của mình, và tôi thầm gọi “Sư phụ, Sư phụ…” Thậm chí trước cả khi tôi gọi xong “Sư phụ” lần thứ hai, cơn đau đã biến mất! Thật là kỳ diệu làm sao! Một lần nữa, tôi lại được trải nghiệm việc Sư phụ bảo hộ cho các đệ tử của Ngài vào mọi thời khắc.

3. Các mảnh vụn trong tay tôi biến mất

Đầu năm 1997, tôi đang di chuyển đồ đạc ở trong nhà. Tôi cúi xuống để kéo tủ sách. Khi kéo, tôi cảm thấy tay bị đau và thấy tay chảy máu. Khi tôi nhìn kỹ lại, tôi thấy tay mình đầy các mảnh vụn.

Tôi tìm cái nhíp để lấy các mảnh vụn ra, nhưng trước tiên tôi rửa sạch máu dưới vòi nước. Khi tôi nhìn lại, các mảnh vụn trên tay đã biến mất, thậm chí không để lại một dấu vết nào! Tay tôi vẫn bình thường như trước!

4. Được bảo vệ trong một tai nạn

Năm 1998, tôi đang đạp xe về nhà với một vài học viên khác và bị một xe đạp khác đâm vào ở ngã tư. Tôi bị hất văng khỏi xe đạp và rơi xuống ngay phía trước một xe tải đang chạy tới. Tôi rơi xuống và nằm ngay trước bánh xe tải.

Tôi bị đau và cảm thấy không thể cử động được. Nhưng tôi nghĩ “Mình không thể ở lại đây. Mình muốn tới điểm luyện công vào ngày mai.” Tôi cố gắng nhổm dậy mặc dù bị đau. Các học viên khác đều lo lắng và chạy tới. Họ hỏi: “Chị ổn không?” Tôi đáp: “Tôi ổn.” Tôi chỉ bị một vài vết xước trên da. Sư phụ đã bảo vệ tôi và cứu tôi.

Tôi tìm thấy xe đạp của mình và tiếp tục về nhà, luyện bài công pháp số năm một lúc. Sau đó tôi nằm xuống. Trong lúc tôi đang thiếp đi, dường như có một cánh tay to lớn và ấm áp giữ tôi trong không trung và xoa vào lưng tôi ba lần. Một luồng nhiệt ấm áp chạy khắp cơ thể tôi.

Sáng hôm sau tôi tới điểm luyện công như thường lệ. Những học viên khác không nhận thấy điều gì bất ổn với tôi. Khoảng hai tuần sau, một số học viên nghe nói về vụ tai nạn và đến thăm tôi. Lúc đó, tôi đã gần phục hồi. Sư phụ không chỉ cứu sống tôi, mà còn chữa lành vết thương cho tôi. Không lời nào có thể diễn tả hết lòng từ bi vô hạn của Ngài.

5. Không ai có thể chụp ảnh tôi

Tôi đã bị cảnh sát Bắc Kinh bắt vào tháng 07 năm 2003. Tại trại giam, các lính canh đã cố gắng chụp ảnh tôi, nhưng họ dường như không thể làm được điều đó. Tôi không muốn họ chụp ảnh mình, vì thế tôi đã phát chính niệm khi họ cố gắng chụp hình.

Tại Trại giam Hải Điền, tôi bị đưa tới một căn phòng cùng với những người khác. Tôi biết rằng bất kỳ ai cũng bị lấy dấu vân tay. Một lính canh đến và nói: “Xin hãy giúp tôi để tôi có thể giữ được công việc của mình.” Tôi nghĩ: “Mình sẽ không làm việc đó vô ích” và nói: “Nếu anh nói một câu ủng hộ Đại Pháp, tôi sẽ cho anh lấy dấu vân tay”. Tôi nghĩ chỉ cần anh ấy nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” là đủ. Ngạc nhiên là anh ấy nghĩ một chút và sau đó nói lớn: “Sư phụ Lý Hồng Chí vạn tuế!” Tôi đã không hy vọng rằng ở đó mình sẽ gặp người có tiền duyên với Đại Pháp.

6. Mặt trời là một thế giới mát mẻ và tươi mới

Vào ngày 03 tháng 11 năm 1996, tôi đã tham dự Pháp hội Chia sẻ Kinh nghiệm Quốc tế của Pháp Luân Đại Pháp tại Bắc Kinh. Vào buổi chiều, nhiều học viên chia sẻ kinh nghiệm của mình. Khoảng 2 giờ chiều, tôi thấy nhiều học viên đang nhìn lên mặt trời. Tôi nhìn theo và nhận thấy mặt trời tròn và có màu xanh nhạt với một đường rìa sáng. Các tia sáng mặt trời là những chùm sáng màu tím. Vào 4 giờ chiều, chúng tôi nhìn lên mặt trời lần nữa, và các tia sáng có màu xanh đậm. Tôi nhận ra rằng, ở không gian khác, mặt trời là một thế giới mát mẻ.

7. Huyết áp thay đổi một cách kỳ diệu

Khi tôi còn trẻ, huyết áp của tôi là 110/70. Lúc 50 tuổi, huyết áp của tôi là 150/85. Khi tôi bị bắt, bị kết án, và bị giam tù trong thời gian từ tháng 07 năm 2003 đến tháng 07 năm 2007, huyết áp của tôi khi đó thường là giữa 190/100 và 220/110.

Tôi trở về nhà vào năm 2007 và học Pháp, luyện công hằng ngày. Sức khỏe của tôi phục hồi rất nhanh. Tôi đã kiểm tra sức khỏe ba tháng sau đó, và mọi kết quả của tôi đều bình thường. Huyết áp của tôi là 110/70. Tôi đã tu luyện Đại Pháp được 17 năm, và tôi chưa bao giờ phải uống một viên thuốc và luôn có sức khỏe tốt.

B. “Chân – Thiện – Nhẫn” mang lại lợi ích cho các tù nhân

Từ tháng 07 năm 2003 đến tháng 03 năm 2004, tôi đã bị giam ở nhiều trại giam, tại đó tôi đã được chứng kiến uy lực vĩ đại của Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi thấy sự thay đổi tuyệt vời của mọi người trong một thời gian rất ngắn sau khi họ niệm “Chân – Thiện – Nhẫn”. Dưới đây là một số ví dụ.

1. Nghiện ma túy

Tại Trại giam Hải Điến năm 2003, tôi đã thấy một người phụ nữ nằm úp bụng xuống sàn. Mặt cô ấy tái xanh. Tôi không thể chịu được khi thấy người khác đau đớn, do vậy tôi đã tới và nói chuyện với cô ấy. Cô ấy đang rất khó chịu và không thể nói chuyện. Tôi nói với cô ấy: “Hãy cố gắng thầm niệm: ‘Chân – Thiện – Nhẫn’ trong tâm.” Cô ấy gật đầu. Nửa tiếng sau, tôi thấy cô ấy đã khá lên và có một nước da khỏe mạnh.

Trong hơn nửa ngày, tôi đã thấy ba người phụ nữ như vậy và trở nên khỏe mạnh hơn sau khi niệm “Chân – Thiện – Nhẫn”. Sau đó, tôi được biết họ đều nghiện ma túy và đang cai nghiện và chịu nhiều đau đớn. Một trong các cô gái đó đã đến gặp tôi và nói: “Tôi sẽ tìm chị khi tôi ra khỏi đây. Tôi muốn học Pháp Luân Công!”

2. Một cô gái nuốt một chiếc nhẫn

Trong một trại giam khác ở quận Hải Điến, có một cô gái trẻ đến từ tỉnh Tân Cương. Hằng này cô ấy ngồi trong góc bắt chéo tay và trông có vẻ đau đớn. Một ngày tôi ngồi cạnh cô ấy và hỏi cô ấy tại sao không ăn. Cô nói với tôi rằng ruột và dạ dày của cô bị đau, và cô không thể ăn được. Cô muốn tự tử bằng cách nuốt một cái nhẫn vàng lớn khi bị bắt. Nhưng cô không chết được và bây giờ phải chịu đau đớn.

Tôi nói với cô ấy: “Nếu cô tin tôi, cô hãy cố gắng niệm ‘Chân – Thiện – Nhẫn’ trong tâm.” Cô ấy nói cô là một tín đồ Hồi giáo. Tôi nói: “Chân –Thiện – Nhẫn cao hơn thế. Sẽ không có gì ảnh hưởng đến đức tin của cô.” Ba ngày sau, tôi nhận thấy cô ấy đã ăn lại bình thường. Cô rất vui và thường múa điệu múa dân tộc Tân Cương cho chúng tôi xem. Cô tin vào Chân – Thiện – Nhẫn và đã được hưởng lợi từ niềm tin đó.

3. Một tù nhân bị bệnh tim

Tại trại giam ở Bắc kinh năm 2003, có một phụ nữ tuổi trung niên không thể làm việc và đi lại từ chỗ này đến chỗ khác cũng đòi hỏi phải cẩn trọng. Vào giờ nghỉ, tôi cố gắng bắt chuyện với cô ấy. Cô ấy rất cảm động khi có ai quan tâm đến cô. Cô nói với tôi rằng cô bị bệnh tim rất nặng và không thể làm việc được. Cô nói các lính canh đã ngược đãi cô và từ chối không cho cô được khám bệnh. Cô cũng nói rằng cô đã bị bắt vì bán đĩa nhưng cô chưa từng bán một cái đĩa nào trước khi bị bắt. Cô rất đau lòng. Nước mắt lăn dài trên mặt cô. Cô không có tiền và không thể mua giấy ăn.

Tôi nói với cô ấy: “Cho dù người ta nói gì về cô, cô cũng là một người tốt và đừng chú ý quá nhiều đến bệnh tim của cô.” Cô ây gật đầu, tôi nói tiếp: “Nếu cô tin tôi, hãy cố gắng chân thành niệm ‘Chân – Thiện – Nhẫn’ trong tâm mình.” Cô ây gật đầu lần nữa. Ngày hôm sau, cô ấy đã sửa lại mái tóc cho gọn gàng. Ngày thứ ba, cô ấy lau sàn với những người trẻ tuổi. Trong giờ nghỉ vào ngày thứ năm, cô ấy tới chỗ tôi và nói nhỏ: “Tôi đã phục hồi! Bệnh tim của tôi đã được chữa khỏi! Bây giờ tôi khỏe mạnh rồi!” Một sinh mệnh khác đã được cứu.

4. Một bệnh nhân hen suyễn

Một phụ nữ trung tuổi nằm cạnh tôi bắt đầu ho. Vào ban đêm, cô ấy bị ho nặng hơn. “Tôi nói cô ấy hãy niệm “Chân – Thiện – Nhẫn” có thể sẽ giúp cô. Cô ấy không tin tôi. Một vài ngày sau, các triệu chứng của cô nặng hơn, làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác. Tôi nói với cố ấy: “Cô thực sự bị ho rất nặng.” Cô ấy nói: “Đấy không phải điều tồi tệ nhất, hàng năm từ tháng 10 đến tháng 4, tôi chỉ có thể ngủ đứng.” Khi đó đang là tháng 10.

Tôi nghĩ rằng cô ấy và tôi hẳn phải có duyên tiền định vì cô ấy ngủ ngay cạnh tôi. Tôi nghĩ cần phải thử một lần nữa. Một ngày kia tôi nói với cô ấy: “Chị thực sự rất bảo thủ. Chị thà ho suốt đêm còn hơn là niệm ‘Chân – Thiện – Nhẫn’. Làm như vậy chị được gì nào? Chị không biết là chị làm những người khác không ngủ được sao?” Cô ấy không nói gì.

Một vài ngày sau đó, tôi thấy cô ấy ho ít hơn, và vài ngày tiếp theo, cô ấy đã không còn ho nữa.

5. Một người bị điếc đã nghe được

Một ngày có một cô gái 15-16 tuổi được đưa vào trại giam. Cô ấy xinh xắn, nhưng không may là cô ấy bị điếc. Vào giờ nghỉ, tôi viết “Chân – Thiện – Nhẫn” trên lòng bàn tay cô ấy vói nói cô hãy nhớ nó. Cô ấy gật đầu. Tôi cảm thấy cô gái này thật tốt, nhưng cô ấy buộc phải làm kẻ trộm.

Một hôm, cô ấy ngủ gần tôi. Tôi nghĩ thật tuyệt làm sao nếu một đứa trẻ tốt bụng như vậy có thể đắc Pháp. Sau đó tôi nhớ ra là cô ấy bị điếc. Tôi nói với Sư phụ trong tâm: “Con không biết suy nghĩ của con đúng hay không. Nếu là đúng, xin Sư phụ giúp mở thính giác cho cô ấy. Cô ấy có thể được đắc Pháp trong tương lai.” Sau đó tôi phát chính niệm cho cô ấy trong nửa giờ.

Vào giờ nghỉ trưa, tôi kiểm tra khả năng nghe của cô ấy bằng cách gọi cô từ phía sau, và cô ấy đã nghe thấy tôi gọi. Tôi thầm cảm ơn Sư phụ vĩ đại và nhân từ. Tôi tin chắc rằng Sư phụ sẽ an bài cho cô ấy tu luyện.

Đại Pháp đã tạo nên vô số điều kỳ diệu. Bất cứ ai tin “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” sẽ được may mắn và có một tương lai tươi sáng. Tôi hy vọng nhưng người có tiền duyên với Đại Pháp sẽ đến với Đại Pháp, học Đại Pháp và lựa chọn một tương lai tốt đẹp cho mình!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/1/12/303076.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/2/3/148212.html

Đăng ngày 27-02-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share