Bài viết của Ninh Mai, một học viên ở Thiên Tân, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-01-2015] Tôi muốn chia sẻ một vài trải nghiệm kỳ diệu trong thời gian tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của tôi và việc gia đình tôi cũng được hưởng lợi từ môn tập như thế nào. Đặc biệt, mọi bệnh tật của tôi đều đã biến mất, và các con tôi bình an vô sự sau những vụ tai nạn.

Nằm liệt giường và tuyệt vọng

Mùa xuân năm 1998, tôi đang ở độ tuổi 30. Vào thời điểm đó, tôi có cảm giác tuyệt vọng. Khi đó tôi đã tìm được Pháp Luân Đại Pháp.

Do phải nằm liệt giường, nên tôi đã tìm mọi cách để chữa trị. Bệnh đau đầu trầm trọng khiến tôi mở mắt cũng khó khăn. Các đốt sống tử cung của tôi cũng có vấn đề nghiêm trọng và tôi còn bị bệnh viêm tai giữa. Tôi đã đến các bệnh viện lớn tìm cách chữa trị, nhưng đều vô ích. Chẩn đoán bệnh cuối cùng là bị liệt.

Hai con của tôi còn quá nhỏ, và tôi còn một khoản nợ lớn tiền xây nhà. Tôi không còn biết phải làm gì nữa.

Tuy nhiên, tôi biết rằng bệnh viêm khớp dạng thấp của mẹ tôi đã biến mất sau khi bà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi chứng kiến tình trạng của tôi, bà nói: “Con không có bất cứ lựa chọn nào khác đâu. Chỉ có Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ mới có thể giúp con.”

Mọi bệnh tật đều biến mất

Trong những hoàn cảnh như vậy, khi cuộc sống của tôi đã đến bước đường cùng, tôi đã mượn được cuốn “Chuyển Pháp Luân”. Ngay lập tức tôi làm theo những lời giảng trong cuốn sách. Tôi luyện các bài công pháp, đề cao tâm tính, làm được “đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu”, suy xét cho người khác trước, và nỗ lực để trở thành một người tốt hơn.

Sư phụ đã thanh lý thân thể tôi sau khi tôi học Pháp và luyện các bài công pháp được chưa đầy một tháng. Tôi nhớ có một lần tôi đã thổ ra một lượng lớn chất lỏng màu đen sau khi hoàn thành các bài công pháp. Mọi bệnh tật của tôi biến mất ngay sau đó. 16 năm qua tôi đã không còn phải uống bất kỳ loại thuốc nào. Không lời nào có thể diễn tả cảm giác đó tuyệt vời đến thế nào.

Tôi ngày càng kiên định tín Sư tín Pháp. Tôi học Pháp và luyện công. Tôi luôn luôn nhìn vào trong khi gặp các vấn đề và nghĩ đến người khác trước trong mọi tình huống.

Trong quá khứ gia đình tôi sợ mạo phạm đến tôi bởi vì tôi rất nóng tính. Lời nói của tôi là trên hết. Nhưng sau đó, tôi không còn chửi rủa hay lăng mạ, tức giận, hay cãi lại chồng tôi nữa. Tôi tự mình làm mọi việc nhà mà không phàn nàn gì.

Chồng tôi bắt đầu có niềm tin vào Pháp Luân Đại Pháp sau khi nhìn thấy những thay đổi lớn ở tôi. Trong nhiều năm qua anh ấy mắc một chứng bệnh khiến anh ấy phải thức giấc vào giữa đêm để đi vệ sinh. Vấn đề này đã biến mất, và anh ấy tin rằng chính Pháp Luân Đại Pháp đã chữa khỏi bệnh của anh.

Con cái được Sư phụ bảo hộ

Con gái tôi đang lái xe điện qua ngã tư thì một phụ nữ vượt đèn đỏ và đâm vào cháu. Những người chứng kiến vụ đâm xe không thể tin được rằng con gái tôi không hề bị thương sau cú va chạm mạnh như vậy.

Tuy nhiên, người phụ nữ đó đổ lỗi cho con gái tôi đã đâm vào bà ấy, nhưng một người bán hoa quả ven đường đã cung cấp chứng cứ trái ngược. Tôi không hạ thấp bản thân với bà ấy. Tôi tâm niệm rằng mình là một học viên. Tôi biết rằng điều quan trọng là nghĩ cho người khác trước khi gặp vấn đề, và không gì là ngẫu nhiên, và tôi có mối quan hệ tiền duyên với người phụ nữ này.

Người phụ nữ đó đến bệnh viện và khẳng định rằng bà đã bị thương. Bà ấy đòi tôi trả cho bà 1.800 nhân dân tệ (điều này là một thực tế phổ biến ở Trung Quốc). Tôi trả lời rằng tôi có thể đưa cho bà ấy tiền mà bà yêu cầu, nhưng tôi bảo bà ấy suy nghĩ xem hành động của bà liệu có đúng hay không.

Những người chứng kiến vụ tai nạn dường như cảm thấy bất bình và không nghĩ rằng việc đó là công bằng, nhưng trong tâm tôi cảm thấy rất bình an. Tôi biết rằng nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ không hành xử theo cách này. Con gái tôi nói, “Mẹ à, mẹ thật tuyệt vời. Mẹ đã giữ được bình tĩnh và không bị sa vào tranh cãi.”

Tôi hiểu được nguyên lý thiện ác hữu báo, và tôi cảm thấy rằng đây là lý do vì sao con gái tôi không bị thương. Tôi tin tưởng rằng cháu đã được Sư phụ bảo hộ và nhận được phúc báo bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Gia đình tôi đi viếng mộ của tổ tiên vào đêm giao thừa của Tết Nguyên đán Trung Quốc năm 2009, vốn là truyền thống của người Trung Quốc. Tuy nhiên, con trai của chúng tôi đã bị một chiếc ba gác điện đâm trên đường về nhà và bị văng ra khá xa. Thậm chí chiếc xe còn cán qua người cháu.

Những người chứng kiến vụ tai nạn rất kinh ngạc, nhưng không có chuyện gì xảy ra với con trai chúng tôi. Người lái xe và người trên xích lô muốn đưa cháu đến bệnh viện. Tôi đã nói rằng không có vấn đề gì bởi vì chúng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó con trai tôi kể cho tôi rằng Sư phụ đã nâng chiếc xích lô và ngăn chiếc xích lô làm cháu bị thương. Vậy là chính Sư phụ đã cứu cháu.

Nhiều câu chuyện tương tự đã xuất hiện trong gia đình tôi. Gần đây, con trai tôi bị một chiếc xe máy đâm khi cháu đang đi xe đạp từ trường về nhà. Người đứng ngoài chứng kiến nghĩ rằng cháu có thể bị chết, nhưng cháu không hề hấn gì. Người lái xe máy bị gãy năm cái xương sườn.

Những điều kỳ diệu có thực

Gia đình tôi tin tưởng vào Pháp Luân Đại Pháp, và chúng tôi có một cuộc sống gia đình hòa ái, bình an và vui vẻ. Chúng tôi được ban phúc Phật quang và cả gia đình tôi đều rất biết ơn Sư phụ vì lòng từ bi vĩ đại của Ngài.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/1/18/303287.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/1/30/148163.html

Đăng ngày 26-02-2015; Bài viết có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share