Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Mỹ quốc
[Minh Huệ 16-9-2002]
Tiếp theo Phần 2
Khóa giảng tiếp theo sẽ được tổ chức ở Trịnh Châu. Tôi đã cố gắng mua được một vé tàu và đó là trên cùng một chuyến với Sư Phụ. Chuyến đi ngày hôm đó rất nóng. Khi chúng tôi đến ga thì ở đó rất đông người. Cũng như chúng tôi Sư Phụ mang theo hành lý của mình và người ướt đẫm mồ hôi. Tôi cảm thấy rất ái ngại về điều đó nhưng không thể giúp được gì. Sau khi chúng tôi lên tàu thì mới phát hiện ra rằng toa của chúng tôi là toa cuối cùng và không thuộc về cùng một công ty như các toa trước. Phần chính của đoàn tàu thuộc về Sở đường sắt Thành Đô còn toa của chúng tôi thuộc về Sở đường sắt Trịnh Châu. Điều này có nghĩa là các toa trước sẽ không cung cấp bất cứ dịch vụ nào kể cả nước cho toa của chúng tôi và chúng tôi không thể đi lên các toa trước bởi vì cửa nối giữa các toa đã bị khóa. Một học viên từ Vũ Hán đi cùng với chúng tôi kiếm được một bình nước. Khi tàu dừng lại ở một ga thì chúng tôi đi xuống tàu và đi lên các toa trước để lấy thêm nước. Nhưng chúng tôi không có đủ thời gian để chạy trở về toa của mình nên chúng tôi phải đứng trên toa đó cho đến ga tiếp theo. Nước chỉ có vừa đủ để uống. Chúng tôi chỉ có thể ngâm một bát mì ăn liền làm bữa ăn cho Sư Phụ. Chúng tôi mua 6 vé cùng với Sư Phụ và chúng tôi cùng ở trong toa cuối cùng của đoàn tàu.
Khi tàu đi qua núi Hoa Sơn Sư Phụ đứng ở cuối tàu. Trên cửa toa không có cửa sổ. Sư Phụ đứng ở đó rất lâu nhìn những ngọn núi ở đằng xa. Lúc đó tôi cảm thấy thắc mắc không biết là Sư Phụ đang nhìn những gì, nên tôi cũng đến gần và nhìn ra đằng xa. Sư Phụ nói với tôi rằng nhiều người tu Đạo ở trên núi Hoa Sơn đã đi xuống núi để thăm Ông. Họ đang đi theo tàu. Sư Phụ hỏi họ “Các vị nghĩ gì về các đệ tử của tôi?” Một số trong số họ đã tu luyện trong một thời gian dài. Họ nói rằng chỉ một vài trong số họ là có thể so sánh được với các đệ tử của Sư Phụ. Những người này đi theo chúng tôi suốt chặng đường đến Trịnh Châu để nghe Pháp. Sau đó, trong khóa giảng của mình, Sư Phụ đã nói về những điều đã xảy ra ngày hôm đó.
Điều kiện của nơi giảng ở Trịnh Châu là gần như tồi tệ nhất mà tôi đã từng thấy. Hội khí công đã cung cấp một nhà thi đấu cũ kỹ cho khóa học. Sàn gỗ ở trung tâm tòa nhà rất cũ kỹ và bị hỏng ở nhiều chỗ và xung quanh được xây bằng gạch vỡ. Các cửa sổ không còn một tấm kính nào. Khóa học bắt đầu vào ngày 11/6.
Một vài ngày sau đó là cuối tuần và đang ở giữa khóa học, có một cơn gió mạnh đột nhiên kéo đến, và mây đen phủ kín bầu trời che lấp tất cả. Mưa nặng hạt và mưa đá rơi xuống như trút nước và sấm chớp đầy trời. Mưa trút xuống qua các cửa sổ. Mọi người đứng ở ngoài tiến vào giữa nhà thi đấu. Không lâu sau đó mưa đá to như quả óc chó rơi mạnh xuống mái tôn của nhà thi đấu. Tôi chưa bao giờ trải qua lần nào như vậy. Gió mạnh, mưa đá và sấm chớp dường như có thể làm bật tung mái tôn. Chỗ mái tôn ở trên chỗ Sư Phụ ngồi bắt đầu bị dột. Mưa nhỏ xuống nhanh và ầm ĩ và sau đó thì cầu dao điện chính bị đoản mạch. Đèn vụt tắt và trời tối như ban đêm. Tất cả chỉ diễn ra trong vòng có vài phút.
Mọi người nhìn Sư Phụ và nghe thấy Ông hỏi “Ai ở trên đó?” Chúng tôi nhìn thấy Sư Phụ khẽ nhắm mắt và đặt hai tay trước ngực hướng lòng bàn tay lên trên. Các học viên ngồi gần Sư Phụ nhìn Ông chăm chú. Một số học viên nói “Hãy nhìn tay của Sư Phụ!” Ngay sau đó, Sư Phụ nắm hai tay lại như đang nắm cái gì đó. Sau đó ông mở chai nước ở trên bàn, uống nước và để thứ ở trong tay mình vào trong chai. Ngay lập tức, cơn giông ngừng lại và mặt trời ló ra chiếu sang nhà thi đấu. Chúng tôi đều vỗ tay hoan hô. Sau đó, Sư Phụ ngồi trên bàn và làm một bộ các đại thủ ấn. Sau đó Sư Phụ nói “Tôi vừa làm một việc lớn cho chư vị. Tôi đã gỡ bỏ đi nhiều thứ.” Lúc này, các bóng đèn lại lần lượt bật sáng và Sư Phụ lại tiếp tục bài giảng của mình.
Sau đó, một thanh niên ở Trịnh Châu thường đi theo Sư Phụ để nghe giảng nói rằng anh ấy đang ở phòng điều khiển chính lúc đó. Sau khi cầu dao điện chính bị đoản mạch thì mặc dù không có điện nữa nhưng các ngọn đèn vẫn lần lượt bất sáng trở lại. Ngày hôm sau các tờ báo ở Trịnh Châu đã đưa tin rằng các mái nhà đã bị thổi bay khỏi nhiều tòa nhà trong cơn giông đó. Cơ quan khí tượng hoảng hốt và nói rằng không có dấu hiệu nào cho thấy rằng sẽ có giông bão. Hội khí công nói “Chúng tôi đã nhìn thấy một cảnh tượng phi thường hôm nay.” Ngày hôm sau thị trưởng Trịnh Châu đã đến bắt tay với Sư Phụ. Nghe nói rằng con dâu ông đã tham dự khóa học và nhìn thấy những gì đã xảy ra.
Khóa giảng tiếp theo là lần thứ hai được tổ chức ở Nhà thi đấu Tế Nam. Ở đó có chỗ cho khoảng 4000 người. Tất cả các chỗ ngồi đều chật kín. Trong khóa giảng ở Tế Nam, Sư Phụ giảng rất chi tiết và cũng nói cho chúng tôi biết về một số sự việc sẽ xảy ra không lâu sau đó.
Pháp hội tâm đắc thể hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tại Tế Nam năm 1998
Khóa giảng tiếp theo được tổ chức ở Đại Liên. Sư Phụ không muốn tất cả chúng tôi đến Đại Liên. Ông bảo chúng tôi không bay đến Đại Liên vào ngày 30. Sư Phụ gặp rất nhiều can nhiễu trên đường đến Đại Liên. Can nhiễu từ tà ác rất lớn. Cuối cùng thì Sư Phụ đi thuyền đến Đại Liên.
Tôi nhớ rằng ở Thành Đô, có một học viên phụ trách trạm phụ đạo Đại Liên đã từng nói với tôi rằng có các con rồng trong tấm ảnh mà họ chụp với Sư Phụ. Tôi rất ngạc nhiên và hỏi cô ấy là liệu tôi có thể xem bức ảnh đó được không khi tôi đến Đại Liên. Cô ấy trả lời là được. Khi tôi đến Đại Liên tôi luôn nghĩ về bức ảnh và tìm cô ấy để hỏi xem tôi có thể xem nó được không. Một hôm cô ấy mang bức ảnh đến cho tôi xem. Khi tôi xem, tôi thấy đúng là như vậy. Trên trời ở đằng sau Sư Phụ và các học viên có hai con rồng ở rất gần nhau; một con ở đằng trước và một con ở đằng sau. Đầu của hai con rồng rất là to. Đường viền ở mũi rồng và mắt rất là rõ. Có vẻ như là có người đang cưỡi trên các con rồng. Sau đó cô ấy chỉ vào bức ảnh và nói với tôi, “Chị xem, có hai thanh kiếm hai lưỡi.” Tôi nhìn thử. Các thanh kiếm rất là nhỏ nhưng có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Tôi nhìn kỹ tấm ảnh một lúc. Cô ấy nói rằng đây là bức ảnh duy nhất có những thứ này. Khi cô ấy mang phim âm bản đi để rửa thêm ảnh thì những bức ảnh sau đó không có những thứ đó. Con trai cô ấy không tin vào những gì ở trong ảnh nên nó đã thử xem kỹ 20 lần những cuối cùng thì cũng phải bỏ cuộc. Sau đó, trong bài giảng thứ 10 khi Sư Phụ trả lời câu hỏi của các học viên, một học viên nói rằng anh ấy đã nhìn thấy hai thanh kiếm hai lưỡi khi anh ấy đọc quyển Chuyển Pháp Luân. Sư Phụ nói, “Đúng, tôi đã mang những thứ này từ vũ trụ đến đây và chúng có uy lực vô biên.”
Vào ngày 5 tháng 8, khóa học ở Cáp Nhĩ Tân bắt đầu. Khóa học được tổ chức ở sân vận động chơi hockey trên băng. Hồi đó, sân vận động vẫn còn đang được xây dựng chưa xong. Chỉ có 3 bên là có chỗ ngồi, và bức tường thứ tư vẫn còn là gỗ dán. Nhân viên của sân vận động chưa bao giờ nhìn thấy nhiều người như vậy đi hàng chục nghìn dặm để đến học một lớp khí công nên họ cũng nghe các bài giảng của Sư Phụ. Một hôm trước khi lớp học bắt đầu, Sư Phụ đi đến sân vận động để gặp các học viên. Khi Ông đi đến trước các học viên thì mọi người ngồi ở chỗ gần Sư Phụ cùng đứng dậy để tỏ lòng kính trọng của mình. Sư Phụ đi về phía trước và các học viên ngồi ở đằng trước cùng cùng nhau đứng dậy. Cứ như vậy, khi Sư Phụ đi vòng quanh sân vận động thì một nhóm học viên đứng dậy và nhóm khác ngồi xuống lần lượt và trình tự. Cảnh tượng rất là đẹp mắt. Toàn bộ sân vận động tràn ngập không khí trang nghiêm và thần thánh. Ngay cả các học viên cũng ngạc nhiên. Cảnh tượng diễn ra một cách tự phát chứ không phải là được dàn xếp trước gì cả. Một người đến học lần đầu tiên ngồi cạnh tôi nói, “Ồ, tôi chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh tượng như vậy. Ngay cả các nguyên thủ quốc gia cũng không nhận được sự đón tiếp như thế này.”
Một khóa học nữa được tổ chức ở Nhà thi đấu Duyên Cát. Một học viên địa phương gốc Triều Tiên là người đầu tiên tham dự các khóa giảng của Sư Phụ ở các thành phố khác, đã nhiệt tình chuẩn bị cho khóa học này. Anh ấy nói anh ấy muốn làm một việc tốt cho những người ở thành phố quê hương mình. Nghe nói rằng 70% số người ở cơ quan anh ấy đã đến tham dự khóa học. Vào ngày cuối cùng của khóa học, các học viên Triều Tiên mặc trang phục truyền thống có sắc màu rực rỡ trang trọng nhất để tỏ lòng biết ơn và tiễn Sư Phụ. Có một buổi lễ bế mạc ngắn sau khóa học. Sư Phụ tặng 7000 nhân dân tệ là toàn bộ số tiền mà Ông nhận được từ khóa giảng này cho Hội chữ thập đỏ Duyên Cát.
Sau khi rời khóa học hôm ấy, tôi đến thẳng nhà ga xe lửa và đi chuyến tàu Tumen Số 1 đến Trường Xuân rồi chuyển tàu đến Cáp Nhĩ Tân.
Sau khi đi tàu suốt cả đêm, tôi đến Trường Xuân vào buổi sáng. Tôi kéo chiếc vali của mình và cảm thấy rất mệt. Khi tôi đi đến cửa ngầm dưới đất, tôi thấy Sư Phụ đang đứng ở đằng sau, đang nhìn tôi một cách hiền từ. Tôi rất vui và cảm động nhưng sợ rằng Sư Phụ sẽ mang hộ vali cho tôi, nên tôi vội nói, “Sư Phụ hãy đi trước đi đừng lo cho con. Con tự lo được. Con thường đi lại một mình và sẽ không có vấn đề gì đâu.” Sau khi Sư Phụ đi lên trước, tôi đi xuống từng bước một đến phía đường ngầm. Tôi sách vali và đi đến lối ra, theo hàng và đi ra khỏi nhà ga. Khi tôi nhìn lên tôi thấy Sư Phụ đứng đằng trước, đợi tôi đi ra. Ông vẫn nhìn tôi một cách hiền từ. Lúc đó, tôi cảm thấy một dòng nhiệt ấm chảy qua đầu. Tôi chắp hai tay lại hợp thập và nói, “Sư Phụ đừng lo cho con. Con có thể tự làm được.” Ngày hôm đó, tôi đến Cáp Nhĩ Tân mà không gặp rắc rối gì, và một cách thần kỳ quay trở lại Bắc Kinh vào hôm sau.
… còn tiếp … phần 4
* * * * *
Bản tiếng Hán (1 bài gốc): https://www.minghui.org/mh/articles/2002/9/16/36648.html;
Bản tiếng Anh: (chia làm 4 bài): https://en.minghui.org/html/articles/2002/10/25/27794.html.
Dịch và đăng ngày 8-9-2003; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.