Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Mỹ quốc

[Minh Huệ 16-9-2002]

Tiếp theo Phần 3

Vào ngày 21/12/1994, khóa giảng Pháp lần thứ 5 ở Quảng Châu tỉnh Quảng Đông bắt đầu. Đó là khóa giảng Pháp cuối cùng được tổ chức ở Trung Quốc. Vào thời gian đó, Pháp Luân Công đã rất phổ biến và mọi người đến từ khắp nơi trên đất nước để tham dự khóa học, thậm chí là từ các tỉnh vùng đông bắc xa xôi và Khu tự trị Tân Cương Uighur. Họ đến để đắc Pháp, là điều mà họ coi là quan trọng nhất trong cuộc đời. Có rất nhiều câu chuyện cảm động. Một số người đến rất sớm và chỉ mang theo một số tiền nhỏ để tiêu. Nên họ phải giảm tiền ăn hàng ngày xuống còn có 2 nhân dân tệ mà ở một thành phố như Quảng Châu thì không đủ để ăn. Vì thế mà một số học viên từ Bắc Kinh đã cho họ mỗi người 100 nhân dân tệ. Một cô gái đến từ vùng đông bắc không có thu nhập bởi vì công ty nhà nước nơi cô làm việc cùng với một số công ty công nghiệp lớn lớn và vừa đã tuyên bố phá sản. Cô ấy phái đi bán rau để kiếm chút tiền để có thể đến tham dự khóa giảng Pháp, và với số tiền nhỏ đó cô ấy còn giúp đỡ những người khác tham dự khóa học. Hai anh em đến mang theo cả chăn. Họ sống như những người vô gia cư dựa vào đồ ăn mà mọi người cho, và ngủ ở ngoài đường dưới đủ loại thời tiết.

Sư Phụ đang giảng Pháp tại khóa học lần thứ hai ở Quảng Châu năm 1993

Nghe nói rằng hơn 5000 người đã đến và những người đến cuối cùng đã không mua được vé. Lâu trước khi bài giảng thứ nhất bắt đầu vào sáng đầu tiên, trước cổng nhà thi đấu là một biển người. Trong số họ, khoảng 500 người là không có vé. Một số học viên từ Bắc Kinh đã cho họ vé của mình. Khi các tấm vé được trao tay nhau, cả người cho và người nhận và những người đứng nhìn đều rơm rớm nước mắt. Sau khi khóa học bắt đầu những người không có vé vẫn đứng ở trước cổng nhà thi đấu. Sự kiên nhẫn của họ đã làm cảm động sâu sắc đến những nhân viên của nhà thi đấu. Sau đó họ đặc cách và mở cửa một khu nhà ở gần đó và lắp máy thu hình nối với máy ghi hình tại chỗ để mọi người có thể xem khóa giảng.

Khóa giảng thứ 5 ở Quảng Châu đặc biệt lớn. Có thể thấy rằng mọi người nóng lòng để được đắc Pháp. Ý thức của chúng sinh đã được thức tỉnh và sự kính trọng của họ đối với Sư Phụ là không có ngôn từ nào có thể diễn tả được. Một hôm, các học viên đến rất sớm đứng yên lặng ở hai bên hành lang giữa cổng nhà thi đấu và hội trường ở bên trong. Đám đông không còn chừa lại chỗ trống nào ở trong nhà thi đấu ngoại trừ hành lang để Sư Phụ đi vào. Khi Sư Phụ đến, Ông được chào đón rất trọng thể. Sự kính trọng đối với Sư Phụ từ trong tâm của mọi người đã làm cho những nhân viên nhà thi đấu phải sửng sốt. Họ hỏi các học viên “Sư Phụ của các vị là người như thế nào? Chúng tôi chưa bao giờ thấy nhiều người như vậy kính trọng như vậy đối với một người.”

Khóa giảng Pháp lần thứ 5 ở Quảng Châu đã làm phấn chấn và khích lệ các học viên. Chúng tôi nhận ra điều to lớn mà Sư Phụ đã dạy chúng tôi và con đường mà chúng tôi sẽ đi trong việc tu luyện của mình. Tất cả mọi người đều quyết tâm tu luyện đến cùng.

Đó là khóa giảng cuối cùng của Sư Phụ được tổ chức ở Trung Quốc. Trong vòng chỉ có vài năm, Pháp Luân Công đã rất phổ biến ở Trung Quốc. Để tham dự khóa giảng thứ 5, mọi người đã đến từ Mỹ, Hồng Kông, và một số nước Châu Âu. Những người này sau khi trở về nhà đã trở thành những học viên đầu tiên ở địa phương họ và sau đó làm rất nhiều việc để quảng truyền Pháp ra khắp thế giới, đóng góp rất nhiều cho Pháp.

Nhớ lại hành trình tu luyện của mình trong 8 năm qua, tôi rất vui mừng vì cơ hội được sống trong giai đoạn mà Đại Pháp được truyền rộng, được nghe Sư Phụ trực tiếp giảng Pháp, và được Sư Phụ dạy công trực tiếp. Một cơ duyên thật là quý giá! Nhiều người sẽ ghen tỵ với tôi vì đã có một duyên phận như vậy. Mặc dù trong những năm này tôi đã gặp nhiều khó nạn và đã chịu khổ nhiều những cảm giác và tâm thái của tôi hoàn toàn khác so với khi tôi không có lựa chọn nào khác là phải chịu đựng bệnh tật hồi trước khi tôi tu luyện Đại Pháp. Trong việc tu luyện của tôi, sau khi chịu khổ, tôi cảm thấy rất rõ ràng là những vật chất dơ bẩn đã được loại bỏ từng cục một khỏi thân thể tôi. Giờ đây thân thể tôi tràn đầy sức sống, cuộc sống của tôi tràn đầy hy vọng, và tôi có thể nhìn thấy mọt tương lai tươi đẹp và tràn đầy hy vọng.

Thực tế là, sinh mệnh của tất cả mọi người nguyên sơ là rất tươi đẹp. Chỉ vì không biết các lý của vũ trụ mà một sinh mệnh đã vô ý tạo nhiều nghiệp và sinh mệnh của mình phải rơi vào một địa ngục thống khổ. Sư Phụ đã dạy chúng ta chân lý của vũ trụ, tịnh hóa thân thể chúng ta, và cấp cho chúng ta Pháp Luân và tất cả các cơ chế cần thiết trong việc tu luyện của chúng ta, cho phép chúng ta tu luyện trong Đại Pháp, và liên tục đề cao tầng cho chúng ta, cả về thể chất lẫn tinh thần. Những người không tu luyện có thể thấy những thứ khổ trong cuộc đời của những người tu luyện, trong khi đó chúng ta là đệ tử lại cảm thấy vui vì chúng ta là những sinh mệnh đang thăng hoa và là những người có thể tồn tại mãi mãi với vũ trụ. Trong quá khứ, điều này chỉ có thể được coi là thể hiện của ước mơ của thế nhân, nhưng hôm nay chúng ta đang thực sự và kiên trì đi theo con đường này và chúng ta thực sự có thể nhảy ra khỏi bể khổ và trở về với nguyên lai của chính mình.

Sư Phụ đã phải chịu đựng nhiều khó và khổ để truyền Pháp. Ông đã làm việc không ngơi nghỉ trong suốt những năm này. Có nhiều thứ mà chúng ta có thể không bao giờ biết được và hiểu được. Sự cao thượng và vĩ đại của tâm tính của Ông và sự bao la và vĩ đại của trí huệ của Ông, thì ngôn ngữ của loài người không thể mô tả được dù chỉ một phần vạn. Vào tháng 7 năm 1999, tôi thấy các đài phát thanh truyền hình điên cuồng bịa đặt ra những tin đồn. Với những động cơ tàn bạo, họ đang kích động những tư tưởng xấu của mọi người. Không chỉ những người thường mà thậm chí cả một số học viên cũng đã bắt đầu nao núng. Tổi chỉ cảm thấy điều ấy thật đáng tiếc đến mức ngớ ngẩn. Làm sao mà người ta lại có thể đo lường tâm tính của Phật từ quan niệm của người thường và dùng cái lý của người thường để đánh giá Phật lý được.

Vào thời khắc cuối cùng của Chính Pháp vũ trụ này, chúng ta phải theo Sư Phụ trên con đường tiến về phía trước như chúng ta đã làm trước kia, vì bản thân chúng ta và đặc biệt là vì tương lai vĩnh hằng của các chúng sinh trong vũ trụ.

* * * * *

Bản tiếng Hán (1 bài gốc): https://www.minghui.org/mh/articles/2002/9/16/36648.html;
Bản tiếng Anh: (chia làm 4 bài): https://en.minghui.org/html/articles/2002/10/26/27760.html.

Dịch và đăng ngày 8-9-2003; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share